Chương 48

Thẩm Lệnh Trăn khua khua tay, không cần bọn họ chăm sóc: “Các ngươi ấn ta đau quá…”

Hai người không dám động tay động chân với nàng, hoảng loạn thu tay về, nhất thời không biết làm như nào.

Hoắc Lưu Hành nhìn sắc mặt đỏ bừng vì rượu của nàng, lăn xe lăn lên trước: “Lui xuống hết đi, để ta.”

Kiêm Gia và Bạch Lộ có chút do dự rồi gật đầu lui ra ngoài.

Thẩm Lệnh Trăn không có ai kiềm chế, thái mái nhảy xuống giường.

Hoắc Lưu Hành đứng lên, một phát giữ chặt phần dưới nách của nàng: “Nửa đêm còn không ngủ muốn làm gì?”

Dường như lúc này nàng mới phát hiện có người đến tỏng phòng, nghiêng đầu, mơ màng nhìn hắn một lúc: “A cha, râu của người đâu?”

“…” Đây chính là một khi say là quay về luôn trước khi gả chồng, còn cho rằng mình vẫn còn ở trong Quốc công phủ sao?

Hoắc Lưu Hành buồn cười nói: “Ta không phải a cha của ngươi.”

“A cha nói gì vậy?” Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn, giơ tay sờ sờ cằm hắn, “Nhưng râu của a cha đi đâu rồi?”

Hai tay hắn đều đang đỡ tay của nàng rồi, không còn tay để ngăn cản nàng chỉ có thể quay đầu trốn khỏi. Thẩm Lệnh Trăn không bỏ qua đuổi theo sờ sờ.

“Ngươi làm loạn gì đấy!” Hoắc Lưu Hành tức giận nói, “Ta không phải a cha ngươi, đây cũng không phải là Quốc công phủ, ngươi đã gả đi rồi.”

Thẩm Lệnh Trăn bị hắn quát sợ hãi, thả tay xuống, lúc sau lại khóc: “A cha không cần con nữa, a cha muốn gả con đi.”

Hoắc Lưu Hành đông cứng, buông lỏng tay nàng: “Ta…”

Thảm Lệnh Trăn khịt mũi, tự mình bò lên giường, nằm sấp trên gối mềm khóc thút tha thút thít: “A cha đi đi, con phải ngủ rồi, con sẽ nghe lời gả cho lão già đó…”

“…”

Hoắc Lưu Hành quay đầu định đi, bước một bước lại dừng lại, quay đầu dựng nàng dậy, nghiến răng chất vấn: “Ngươi nói ai là lão già?”

Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “Đương nhiên là Hoắc… Ơ… Hoắc gì ý nhỉ?”

Đến tên của hắn nàng cũng quên rồi.

Hoắc Lưu Hành thở dài: “Hắn tên là Hoắc Lưu Hành.”

“A, đúng rồi!” Thẩm Lệnh Trăn cười ha ha, cười xong lại khóc nói: “A cha, con nhất định phải gả cho hắn sao?”

Dường như Hoắc Lưu Hành không ý thức được mình đang mặc nhận mình cha nàng, hỏi: “Ngươi không muốn gả sao?”

“Tất nhiên là con không muốn.” Khoé miệng nàng sụp xuống, “Con nói với cha rằng con nguyện ý gả chỉ là lừa lạt mà thôi, con sợ rằng a cha vì con mà đối đầu với hoàng cữu cữu…”

Cái tay dựng nàng dậy của Hoắc Lưu Hành buông lỏng, nhắm mắt thở dài một hơi.

Lúc hắn mở mắt ra, đáy mắt thêm vài phần xác định.

Hắn hỏi: “Ngươi có thích hoàng cữu cữu của mình không?”

“Trước kia hoàng cữu cữu đối xử với con rất tốt… Thế nhưng lần này, con không thích ông…”

“Vậy thì về sau ta đối đầu với hắn, ngươi đứng ở phía ta hay phía hoàng cữu cữu?”

Thẩm Lệnh Trăn che miệng hắn: “A cha đừng làm điều ngu ngốc, sao a cha có thể dám đối đầu với hoàng cữu cữu?”

Hắn cười, rũ mắt nhìn nàng: “Trong thiên hạ này không có gì ta không dám làm.”

Nàng thu tay về, liều mạng lắc đầu: “Không được, không được… Con gả cho người ta là được, nếu như Hoắc… Hoắc Lưu Hành đẹp trai thì sao?”

Hoắc Lưu Hành nhướng mày: “Trông hắn cũng giống ta, ngươi nhìn xem có được không?”

Thẩm Lệnh Trăn mở mắt nhìn hắn, gật đầu: “Giống a cha, đương nhiên là rất đẹp trai rồi!” Nói xong nàng lại buồn bã, “Nhưng có khi nào hắn trông được nhưng lại vô dụng không?”

Hoắc Lưu Hành gõ một cái lên đầu nàng: “Ngươi nói ai vô dụng?”

Thẩm Lệnh Trăn kêu “au”, ôm lấy đầu của mình nằm lên trên giường, cảnh giác nhìn hắn: “Không đúng, không đúng, từ trước đến nay a cha chưa từng đánh ta, ngươi không phải a cha!”

Hoắc lưu Hành lên trên giường, dồn nàng vào một góc: “Giờ mới phát hiện dẫn sói vào phòng có phải là quá muộn rồi không?”

Nhìn thấy hắn càng ngày càng tiến lại gần, Thảm Lệnh Trăn giơ tay chắn trước thân, co rúm về phía sau: “… ngươi là ai?”

“Ta là phu quân của ngươi.”

“Phu khuẩn(2) là cái gì, có ăn được không?”

“Muốn ăn ta? Lá gan ngươi lớn thật.”

Thẩm Lệnh Trăn lắc đầu: “Gan ta bé lắm, ta phải đi ngủ rồi…”

Hoắc Lưu Hành cầm lấy tay nàng, đột nhiên hỏi: “Nguyên tắc của thế giới này chính là, bọ ngựa ăn ve, chim sẻ ăn bọ ngựa, diều hâu ăn chim sẻ, ngươi biết ai có thể ăn diều hâu không?”

Thẩm Lệnh Trăn ngớ ra lắc đầu.

“Không ai có thể ăn diều hâu, diều hâu không có kẻ thù thiên nhiên.” Hắn nhìn ra cảnh đêm sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, dường như ánh mắt nhìn ra nơi xa xa ngoài kia, “Bọn họ là ve của ta, ta ngược lại phải làm diều hâu.”

Thẩm Lệnh Trăn sững sờ: “… Ý gì vậy?”

Hoắc Lưu Hành rũ mắt nhìn nàng, khoảng 10 ngày, 20 ngày, sau đó cuối cùng hắn ra quyết định sau nhiều ngày suy nghĩ.

“Ý là, trận chiến này ta bắt buộc phải thắng. Từ hôm nay trở đi, ai nợ ta đi tìm người đó đòi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, không phản bội ta ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”