Chương 47

“Việc này đơn giản thôi. Đến lúc đó người của Lang quân thay ta nhắn một cái tin, a nương nghe rồi tự nhiên sẽ hiểu.”

Chuyện này vừa đúng với ý muốn của Hoắc Lưu Hành.

Hắn gật đầu đồng y, nhìn thấy nàng vẫn chưa hết nghi ngờ, luôn trong trạng thái muốn hỏi gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Mấy ngày trước ta sai ngươi đi làm việc ngươi làm xong chưa?”

Không Thanh ở bên bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu, nói với Thẩm Lệnh Trăn: “Lang quân nói mấy ngày này Thiếu phu nhân khổ cực rồi, ngài ấy cảm thấy vô cùng áy náy, không có mặt mũi nói chuyện với ngài, bảo tiểu nhân đi mua ít đồ ăn mà người thích ăn đến dỗ dành ngài! Hôm nay đồ ăn đã được mang đến rồi!”

“…” Hoắc Lưu Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn Không Thanh. Lúc đó hình như hắn không nói như thế này. Như thế này không chỉ thêm mắm thêm muối mà là đổi trắng thay đen rồi.

Không Thanh chớp chớp mắt, tự mình cảm thấy tốn công sức lực, một là chuyển sự chú ý của Thiếu phu nhân sang việc khác, hai là khiến cho hai người đã phân phòng mấy ngày quay làm hoà với nhau.

Thẩm Lệnh Trăn nghĩ mãi lời của Không Thanh, lại nhìn biểu cảm “Ngươi lắm lời thế làm gì” của Hoắc Lưu Hành, hiểu được, cười nói: “Hoá ra mấy ngày gần đây Lang quân không quan tâm đến ta là vì hôm đó đã doạ ta sợ, tự cảm thấy áy náy không còn mặt mũi sao?”

Hoắc Lưu Hành nhìn dáng vẻ mây mù tan biến, vẻ mặt tươi cười của nàng, nhíu mày không nói gì.

Không Thanh vội vàng giải thích hộ hắn: “Thiếu phu nhân, ngài đừng làm khó Lang quân nữa. Sao Lang quân có thể nhận được chứ.”

Thẩm Lệnh Trăn liên tiếp“Ồ” hai tiếng: “Vậy ta không làm khó Lang quân nữa.” Nàng lại hỏi Không Thanh, “Vừa nãy ngươi nói hôm nay gửi đến cái gì thế?”

“Vải, vải tươi, từ phía nam vận chuyển nhanh chóng bằng ngựa đến! Còn có vài đồ ăn làm từ vải: bánh vải, rượu vải! Lúc nữa tiểu nhân mang đến cho ngài.

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, nhìn Hoắc Lưu Hành có vẻ không thoải mái vì bị người khác làm lộ chuyện, bèn vô cùng hiểu ý cáo biệt, cười nhìn hắn nói: “Vậy ta về đợi ăn vải đây.”

Hoắc Lưu Hành nhìn theo tiễn nàng rời khỏi, không nói gì quay về viện của mình.

Đợi đến khi không còn ai nữa, Không Thanh rầu rĩ nhìn trời: “Kinh Mặc, ngươi nói Lang quân và Thiếu phu nhân sống như nào mới tốt?”

Kinh Mặc lườm hắn: “Buồn lo vô cớ làm cái gì? Chung quy hiện tại người không biết gì vẫn là phu nhân, quyền chủ động vẫn nằm trong tay Lang quân.”

“Ngươi nhìn ngươi đi, phân tích mấy cái âm mưu thì rõ ràng đâu ra đấy gặp phải chuyện này còn không nhìn rõ ràng bằng ta.” Không Thanh thở dài: “Ta hỏi ngươi, nếu như hiện tại ta nói cho người không cần phải nghĩ vải trông như thế nào, trong đầu ngươi nghĩ gì?”

“…” Kinh Mặc khụ cái cái, “Hình dáng quả vải.”

“Thấy chưa?” Nếu như Lang quân không ngừng nói với mình, không được coi trọng Thiếu phu nhân, kết quả sẽ như thế nào?”

Kinh mặc không trả lời được, coi như là đúng.

“Ngươi xem lúc nãy ta bắc cho Lang quân một cái thang, đổi lại tất nhiên ngài ấy chắc chắn sẽ lợi dụng tình thế, hiện giờ lại không muốn dùng những lời mật ngọt dỗ dành lừa gạt Thiếu phu nhân, vì sao? Ngươi lại nghĩ xem, mấy ngày gần đây không phải ứng phó với Thiếu phu nhân, đáng nhẽ Lang quân phải cảm thấy thoải mái nhưng nhìn Lang quân lại vô cùng nhiều tâm sự, điều này là vì sao?”

Không cần đợi Kinh Mặc đáp, Không Thanh trả lời luôn: “Hễ là cần cố ý xa cách, cố ý nói mấy lời khiến đối phương áp lực mới có thể nghĩ bản thân không coi trọng, chính là nói chuyện này đó.”

*

Đêm hôm đó, Hoắc Lưu Hành ở trong viện của mình như cũ.

Không Thanh muốn khuyên hắn nhưng nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn lại không dám mở miệng, chỉ có thể im lặng ở bên cạnh hắn hầu hạ hắn nghỉ ngơi.

Song, không ngờ rằng lúc chuẩn bị tắt nến, Kinh Mặc vội vàng chạy đến, nói rằng nghe thấy trong nội viện xảy ra tiếng gì kỳ quái, hắn đi nghe ngóng, nghe nói là Thiếu phu nhân uống rượu say.

Hoắc Lưu Hành chau mày, ngồi từ trên giường dậy: “Ai cho nàng uống rượu?”

Không Thanh gãi đầu: “Chẳng lẽ là rượu vải hôm nay?”

“Không phải bảo là vải tươi sao? Tại sao lại thành rượu vải rồi?”

“Đúng là có vải tươi, có cả bánh vải và rượu vải.”

Hoắc Lưu Hành lắc đầu, giơ tay dí dí hắn: “Nàng không uống được rượu.”

Không Thanh nghẹn họng, trong lòng nghĩ làm sao mà hắn biết được. Hơn nữa sáng hôm nay lúc hắn nói rõ ràng Lang quân cũng ở bên canh, không biết là hồn lại bay đi nơi nào rồi.

Hoắc Lưu Hành khoác áo lên, xuống giường, đi đến viện của Thẩm Lệnh Trăn, vừa vào phòng đã thế Bạch Lộ và Kiêm Gia đang vây quanh nàng, nàng xõa mái tóc đen dài, ngồi bên giường, hai chân đá lung tung, miệng lẩm bẩm: “Ta không ngủ, ta không ngủ…”

Kiêm Gia và Bạch Lộ nghe thấy động tĩnh đằng sau, hành lễ với hắn, giải thích nói: “Cô gia, nô tì tắc trách, để cho Thiếu phu nhân nhất thời tham ăn, uống cả rượu vải,” Nói xong nàng quay đầu đỡ Thẩm Lệnh Trăn nằm xuống.