Sao chữ viết tay của Hoắc Lưu Hành hoàn toàn không giống với những chữ trên khăn tay.
Tác giả có lời muốn nói: Không nghĩ tới đúng không, Hoắc lang* quân ( chỗ này tác giả chơi chữ, 狼 trong 霍狼君 nghĩ là con sói động giống 郎 trong 郎君)
Thẩm Lệnh Trăn nghi ngờ cầm bức tranh chữ đi đến viện của Hoắc Lưu Hành, chưa vào đến cửa đã gặp hắn lăn xe lăn đi ra.
Đã mấy ngày hay người ít nói chuyện, đột nhiên gặp mặt có chút không thích ứng.
Bởi vì cảm thấy sự xa cách gần đây của Hoắc Lưu Hành mà Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy khó chịu trong lòng; còn Hoắc Lưu, Hành bởi vì trước đó khoảng thời gian dài hai người đều ngồi trên xe lăn đứng ngồi như nhau, giờ chân Thẩm Lệnh Trăn khỏi rồi, nàng từ trên cao nhìn xuống giống như thầy đang hỏi tội, trong lòng hắn cảm thấy một dự cảm không lành.
Từ đó, hai người cách nhau một cái cửa(1) đồng thời dừng lại, đối diện nhau không nói gì.
Hoắc Lưu Hành híp mắt, đánh giá đồ vật trong tay nàng, mở lời trước: “Đây là?”
“À,” Thẩm Lệnh Trăn lấy lại tinh thần, mở bức tranh chữ trong tay mình ra “Đây là thơ mà do Lang quân sáng tác đúng không?”
Ánh mắt Hoắc Lưu Hành ngưng lại, ngay lập tức trở lại vẻ bình tĩnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi lấy ở đâu?”
“Hoắc Diệu Linh cầm từ phòng của đại tiểu thư mang đến.”
Không Thanh và Kinh Mặc ở sau Hoắc Lưu Hành thở không thông.
Chữ này chính là chữ viết tay mấy năm trước của Lang quân, bởi vì chỉ là tuỳ tiện viết mà thôi, không phải vật giấu diếm bí mật gì nên trước nay bọn họ chưa từng để ý tới tung tích của nó, rốt cuộc đại tiểu thư cất nó đi vào lúc nào, thật sự bọn họ không còn ấn tượng gì nữa.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, sợ rằng Lang quân không thể không nhận bức tranh chữ này được.
Ngón tay của Hoắc Lưu Hành xoa xoa tay vịn của xe lăn, im lặng một lúc rồi nói: “Là của ta, không sai.”
Thẩm Lệnh Trăn chau mày: “Thế thì kỳ lạ, mặc dù đều là Hành Khải thế nhưng rõ ràng ta thấy chữ trên khăn tay với chữ viết tay này của Lang quân hoàn toàn không giống nhau. Không phải lần trước Lang quân nói với ta đó là chữ của ngài sao?”
Sắc mặt bình tĩnh được duy trì đến giờ phút này của Hoắc Lưu Hành lộ ra một chút buông lỏng, hắn khẽ nghiến răng.
Bội kiếm giống với của hắn, vết thương cũng giống, đến cả võ công cũng thế, những thứ không nên giống lại giống hoàn toàn, sao cái nên giống lại không theo như hắn tính toán chứ?
Không Thanh và Kinh Mặc sợ hãi cúi đầu.
Sau đó, hai người nghe thấy Hoắc Lưu Hành hoài nghi hừ một tiếng: “Sao lại không giống? Chữ trên khăn tay vốn là của ta.”
“Không phải.” Thẩm Lệnh Trăn khẳng định nói, “Lang quân, trí nhớ của ta từ nhỏ đã hơn người, tuyệt đối không nhớ sai.”
“Ồ.” Hoắc Lưu Hành nghi ngờ, “Chẳng lẽ khăn tay mà chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau? Hay là giờ ngươi miêu tả chữ viết trong trí nhớ của ngươi cho ta xem.”
Không Thanh cảm thấy bội phục từ trong đáy lòng tinh thần cố chấp bất chấp đạo lý của Lang quân nhà mình. Chỉ là bình thường Thiếu phu nhân trông có vẻ không có tính tình gì, khi nhìn thấy cái chết là trở nên vô cùng ương ngạnh, chuyện này có thể che đậy một thời gian, sợ rằng một đời thì không được.
Thẩm Lệnh Trăn khó xử nói; “Chữ Hành Khải mà ta nhìn thấy nét bút cứng cáp, phong cách phóng khoáng, vô cùng đẹp, với năng lực của ta khó mà viết theo được.”
Hoắc Lưu Hành thở dài, quay ra sau trách móc: “Chuyện nhỏ như thế này, cho ngươi thời gian khoảng một tuần đến giờ vẫn không tra được kết quả, còn khiến cho Thiếu phu nhân hao tổn tinh thần ở đây?”
Kinh Mặc phối hợp dập đầu xuống đất: “Tiểu nhân bất lực, xin Lang quân trách phạt.”
Thẩm Lệnh Trăn vừa nghe đến hai từ “trách phạt” lập tức nhớ đến Hoắc Thư Nghi đang êm đẹp tự dưng bị ăn mười roi, nghĩ người Hoắc gia một khi đã ra tay chính là thật sự muốn mạng người khác, nhanh chóng khuyên nói: “ Ta không có hao tổn tinh thần, không có, chỉ là cảm thấy không đúng lắm mới thuận miệng hỏi Lang quân mà thôi.”
Hoắc Lưu Hành chau mày suy nghĩ một lúc lâu, suy đoán nói: “Theo như manh mối mà ngươi cung cấp hôm nay, có lẽ cái trong lúc từ tay ta đến được tay ngươi cái khăn này đã bị người khác tráo đổi rồi cũng nên. Từ đầu đến cuối chuyện này vô cùng quái lạ, tạm thời ta cũng không nghĩ ra đầu mối, chi bằng để Kinh Mặc đi điều tra dựa theo cách mới xem.”
Mặc dù Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn nghi ngờ trong lòng nhưng nhìn dáng vẻ của hắn trông có vẻ không giống như là đang nói dối, nàng suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi.
Nàng nói: “Như thế, nếu như Lang quân có người đáng tin tưởng, hay là đi đến Quốc công phủ một chuyến lấy khăn tay, có đồ vật rồi, có lẽ có thể giải quyết dễ dàng khó khăn bên trong.”
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Người thì ta có, chỉ sợ là Trưởng công chúa không muốn đưa nó cho ta.”