Quý ma ma sửng sốt: “Người đang hỏi làm sao có thể sinh ra tình cảm nam nữ với một người hay là làm thế nào để người khác có tình cảm nam nữ với ngài?”
“Đúng.” Thẩm Lệnh Trăn có lý chẳng sợ, “Ma ma cũng cảm thấy rất khó sao?”
Quý ma ma vẫn còn hoài nghi, Thẩm Lệnh Trăn lại tự gật đầu dường như đã quyết định: “Chỉ cần có biện pháp, có công mài sắt có ngày nên kim. Ta không nên sự ngượng ngùng tạm thời bị dọa sợ rút lui, vậy ta đi tìm Lang quân. Nói chuyện với Lang quân nhiều dù sao cũng có ích trong việc tăng tình cảm.”
*
Bạch Lộ và Kiêm Gia vừa nghe thấy Thiếu phu nhân đang buồn bực chuyện làm sao để gia tăng tình cảm với Cô gia lập tức cho nàng ý kiến, nói con người coi thực phẩm là trời, hay là làm ít đồ ăn đưa cho cô gia.
Họ cũng hiểu nhầm ý của Thẩm Lệnh Trăn, hiểu nhầm rằng nàng có ý định lấy lòng Hoắc Lưu Hành.
Thế nhưng Thẩm Lệnh Trăn nghĩ ý kiến này cũng không hẳn là không thể.
Hoắc Lưu Hành miệng thì nói thích nàng thế nhưng nửa ngày đã trôi qua cũng không chủ động đến gần nàng, cũng không biết có phải là không cách gì hay không. Vậy nàng sẽ làm gương cho hắn, chỉ điểm cho hắn.
Chỉ là từ trước đến nay Thẩm Lệnh Trăn chưa từng vào bếp, nhất thời cũng không làm được nhiều món phong phú gì, thấy trời cũng sắp vào tháng năm giữa hè, thời tiết cũng càng ngày càng khô nóng, sợ rằng đồ chắc dạ sẽ khiến người ta cảm thấy ngấy, bèn nghe ý kiến của Kiêm Gia và Bạch Lộ, quyết định làm một bát nước lệ chi cao(1) đơn giản.
Nước lệ chi cao và nước ô mai chính là hai món tuyệt vời nhất để giải nhiệt giữa hè, nhất là sinh tân chỉ khát.(2)
Đến bữa trưa Thẩm Lệnh Trăn cũng không ăn tử tế. Cả một buổi chiều, dưới sự chỉ dạy của Kiêm Gia và Bạch Lộ, nàng ăn xe lăn trong phòng bếp, trông bận rộn vô cùng, đợi nước lệ chi cao được nấu nhừ, để nguội, gọi người đưa đến cho lão phu nhân và hai vị tiểu thư, tự mình múc một bát đầy để vào hộp thức ăn, xách đến thư phòng của Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành đã nghe động tĩnh ở phòng bếp từ sớm, không biết Thẩm Lệnh Trăn lại định làm gì, nhìn thấy nàng mang theo thân hình khập khiễng từ xa đến, mang một bát nước lệ chi cao đến trước mặt hắn, sững sờ nói: “Nghe hạ nhân nói ngươi bận rộn nửa ngày ở phòng bếp, hoá ra là vì cái này sao?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, bĩu môi: “Cái gì mà gọi là vì cái này. Tấm lòng của ta, đến miệng của Lang quân cứ như là không đáng một văn tiền vậy. Lang quân không thích uống nước lệ chi cao sao?”
Đúng thật là Hoắc Lưu Hành không thích đồ ngọt, vừa nghe tên món ngọt đến phát ngấy này hắn đã không có cảm giác muốn thử.
Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của nàng, trong lòng không muốn uống nhưng miệng lại buột ra câu “Không phải.”
Không Thanh, người đứng cạnh hiểu vô cùng rõ sở thích của Hoắc Lưu Hành, há hốc mồm.
Hoắc Lưu Hành giải thích nói: “Ý của ta là những việc này giao cho hạ nhân là được rồi, việc gì mà ngươi phải động tay và. Nếu như ngươi bị va vào đâu, sao mà ta có thể yên tâm được.”
Thẩm Lệnh Trăn lại vui vẻ: “Vậy Lang quân nhanh chóng thử đi. Mỗi khi đến giữa hè, món nước lệ chi cao này lại trở nên phổ biến trong Biện Kinh. Nhiều công tử trong kinh thành thích uống, đặc biệt là sau khi đá cầu(3), lúc mồ hôi chảy đầm đìa, uống một bát xuống bụng, tinh thần lập tức trở nên sảng khoái.
“Ngươi từng đi qua sân đá cầu sao?”
Nàng lắc đầu: “Ta chưa từng, ta đều nghe từ A Giới a ca.”
Cánh tay giơ ra lấy cái bát của Hoắc Lưu Hành đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy hắn có phản ứng như thế, có lẽ là hắn không nhận ra Tiết Giới, vội vàng nói: “A. Chắc là Lang quân không biết, A Giới ca ca là con trai trưởng của cô cô ta, cũng là cô biểu ca của ta, so với các biểu ca bên phía hoàng cữu cữu, quan hệ giữa ta và vị biểu ca này cũng tính là thân thiết.”
“Ồ, ta biết, làm sao mà ta không biết được. Ngươi với hắn thân thiết ta cũng biết hết.” Hoắc Lưu Hành ấm áp cười cười nhưng cái tay cầm lấy cái bát cũng thu lại rồi.
“Sao Lang quân không uống nữa?”
Hắn lắc đầu: “Đột nhiên ta cảm thấy có chút no, một lúc nữa ta sẽ uống.”
Tất nhiên là Thẩm Lệnh Trăn cũng không miễn cưỡng nhưng nhìn thấy Hoắc Lưu Hành coi như không nhìn thấy nàng, cúi đầu đọc quyển kinh thư mà ngày nào hắn cũng đọc không chán, lại cảm thấy có chút tủi thân.
Hắn lạnh nhạt như thế này, bảo nàng làm thế nào nảy sinh tình cảm với hắn?
Vốn Thẩm Lệnh Trăn nghĩ, hiện giờ cảm thấy cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách hay, bèn thở dài nói: “Lang quân, có phải từ trước đến này chàng chưa từng thích cô nương nào khác không?”
“Đương nhiên.” Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu lên.
Không Thanh sững sờ, cái gì mà “Cô nương khác”, ý của Thiếu phu nhân chính là hiện giờ Lang quân có người mình thích rồi sao?”