“Ta biết.”
Hoắc Thư Nghi cắn nhẹ răng: “Vậy tại sao nhị ca không tức giận? Thánh thượng và Trưởng công chúa dã trăm phương ngàn kế dấu chuyện này không phải là hy vọng mối liên hôn này không bị huỷ sao? Có lẽ Thẩm thị đã không còn trong trắng, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt nhị ca cưới một người không sạch sẽ…”
“Hoắc Thư Nghi!” Hoắc Lưu Hành tím mặt, “Một người con gái, một hậu bối có thể nói những lời này sao?”
Hoắc Thư Nghi nắm chặt tay không nói gì nữa.
“Tẩu tẩu của ngươi là người như thế nào, ta có thể nhìn rõ, người khác muốn chia rẽ mối liên hôn này lại mượn miệng của ngươi, ngươi có thể nhìn rõ là vì sao không? Thư Nghi, người không hiểu suy nghĩ trước khi làm sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.”
Hoắc Thi Nghi vẫn không thông: “Nhị ca đang nói, Tứ điện hạ... hắn.”
“Lần trước ngươi nói tẩu tẩu ngươi tự cho mình thông minh mà gây thêm phiền phức nhưng không biết nếu như nàng không giúp đỡ ta thì đêm đó ta không thể dễ dàng thoát khỏi khó khăn như vậy. Hôm nay ta nói rõ với ngươi, cho dù trong lòng ngươi so đo như thế nào, về sau ở ngoài mặt, nếu như ngươi còn vô lễ với nàng còn có những ngôn từ quá đáng, Hoắc phủ không chứa nổi ngươi nữa.”
Hoắc Thư Nghi đơ một lúc lâu, mấy lần mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa cuối cùng gật đầu, đỏ mắt đi về viện của mình.
Hoắc Diệu Linh nhìn thấy trưởng tỷ sau khi trở về khóc nức nở, còn tưởng rằng lúc nàng đi tiễn gặp phải người xấu, vội vàng gọi mẫu thân.
Dư Uyển Giang dò la rõ ràng nguyên nhân câu chuyện từ chỗ Hoắc Lưu Hành, cầm theo roi lôi Hoắc Thư Nghi từ trên giường xuống: “Quỳ xuống cho ta!”
Dư Uyển Giang quất roi xong, mở áo trên của nàng ra nhìn thấy trên lưng toàn là vết máu kinh người, nhắm mắt, quay đầu gọi người bôi thuốc cho nàng.
Hoắc Thư Nghi cười lạnh: “Sao a nương không dứt khoát đánh chết on đi?”
Dư Uyển Giang mạnh mẽ cắn răng: “Con còn nhắc đến từ “chết” với ta? Con có biết con sống đến bây giờ dựa vào cái gì không? Mười năm trước, nếu không phải Hoắc tiết sử niệm tình a cha con có công cứu người, có lòng tốt nhận ba mẹ con chúng ta, con sớm ở biên ải bị chó sói cắn chết rồi! Con không trân trọng mạng sống mình, lại còn mở miệng nhắc đến từ “chết”. Hơi tý là lại bị kích động gây chuyện bên chỗ Thẩm thị, con thấybản thân có lỗi với a cha con không?”
Hoắc Thư Nghi rũ mắt: “Vì nhớ a cha cho nên con mới không thể tiếp nhận Thẩm thị. Mười năm trước, vì sao a cha lại chết, vì sao chân của nhị ca lại hỏng, sao nhà cả nhà chúng ta rày đây mai đó, bách tính Hà Tây bị dị tộc chà đạp, a nương quên hết ròi sao? Triệu gia bọn họ và Thẩm gia hại người đến bây giờ, sao con phải đối xử tử tế với Thẩm thị!”
Dư Uyển Giang lắc đầu: “Thư Nghi, con để tay lên ngực mình tự hỏi, đều là hoàng thân, tại sao con có thể cung kính với Tứ hoàng tử như thế nhưng lại coi Thẩm thị như một kẻ địch cần phải trừ khử vậy? Thật sự trong chuyện này chỉ có đại nghĩa không có tình cảm riêng tư gì?”
“Đó là vì trước đó nhị ca đã nói với con rằng Tứ điện hạ là người tốt.”
“Nhưng chẳng lẽ hôm nay nhị ca con không nói con con, Thẩm thị cũng từng giúp đỡ hắn sao? Nếu con đã nguyện ý nghe lời của Tứ điện hạ sao không chịu phục Thẩm thị?”
Hoắc Thư Nghi nghẹn lời.
Dư Uyển Giang thời dài: “Thư Nghi, nhị ca con có con đường riêng của mình, đối với hắn mà nói nữ nhi tình trường thật sự quá nhỏ bé, không đáng để nhắc đến. Từ trước có một số chuyện giấu con, không muốn con trách cứ chúng ta nhưng con vẫn không hiểu chuyện như thế này chỉ sợ là làm hỏng đại cục. Hôm nay a nương phải nói rõ với con, con nhớ rõ từng chữ cho ta.”
Hoắc Thư Nghi chau mày.
“27 năm trước, sau khi đương kim thánh thượng nổi binh tạo phản, ép hoàng đế cuối cùng tiền triều Mạnh thị thoái vị. Hoàng đế có chết cũng không hàng, cuối cùng ngài cùng với các vị hoàng tử hoàng tôn chiến đấu đến chết ở đô thành. Song, thật ra tiền triều vẫn còn giữ lại một vị hoàng tử, là con của vị hoàng đế và muội muội của Hoắc tiết sử cũng là cô biểu đệ của nhị ca con. Đứa bé đó sinh cùng vào đêm với nhị ca con, năm nay cũng 27 tuổi rồi.”
Hoắc Thư Nghi mở to mắt: “Vậy hiện giờ vị hoàng tử tiền triều đang ở đâu?”
“Đang ở Biện Kinh, ở dưới tầm mắt của triều đình. Năm đó sau khi đương kim Thánh thượng đăng cơ, lệnh Hoắc gia mang tiểu hoàng từ của vị hoàng đế cuối cùng đến Biện Kinh. Hoắc gia không đồng ý, lúc đó có ý định đổi vị tiểu hoàng tử thành nhị ca con, chỉ là chuyện bị bại lộ, cuối cùng không có khả năng đánh tráo.
“Vì Hoắc gia rút quân rời khỏi đô thành nên hoàng thất tiền triều mới đại bại dưới tay đương kim Thánh thượng. Từ đó trở đi, Hoắc gia đã xác định vĩnh viễn mắc nợ Mạnh thị. Thế nên con cần hiểu rõ, chỉ cần vị hoàng tử đó sống trong Biện Kinh một ngày thì một ngày người của Hoắc gia cũng không thể trút được gánh nặng trên vai. Thư Nghi, con đường mà nhị ca con bắt buộc phải đi, con không thể đồng hành được. Nếu như con thật lòng vì hắn thì nên mở to mắt ra, nhìn ra xa một chút, ở bên cạnh hắn, làm cho tốt những điều mà một muội muội nên làm.”