Hoắc Lưu Hành cười bất lực: “Nếu như thật sự là gãy chân, ngươi ấn như vậy chỉ càng thêm gãy.”
“A…” Thẩm Lệnh Trăn nhanh chóng dừng tay,” Vậy ta không động lăng nhăng nữa, Lang quân nhanh chóng gọi Không Thanh đến xem cho chàng đi. Chúng ta về phòng thôi.”
Hoắc Lưu Hành gật đầu. May là bốn người bảo vệ chủ nhân đều nghe thấy tiếng động cũng nhanh chóng đi đến đây, mỗi người được hai người đẩy về viện.
Trên đường vào phòng ngủ, bốn người hạ nhân cũng không phải người ngoài. Thẩm Lệnh Trăn bình tĩnh, nhớ lại hình ảnh Hoắc Lưu Hành xoa xoa ngón tay của nàng, trộm liếc nhìn hắn.
Nhìn dáng vẻ này có vẻ là hắn biết nàng phát hiện ra rồi.
Hoắc Lưu Hành để ý ánh nhìn của nàng, cũng không lộ ra biểu cảm gì nhìn lại nàng.
Không Thanh và Kinh Mặc thầm lặng nhìn nhau: Tình huống gì đây?
Kiêm Gia và Bạch Lộ đều chau mày: Chuyện gì thế này?
Trong phòng sáu người, mỗi người đều có tâm sự riêng của mình, thậm chí lúc Không Thanh kiểm tra cho Hoắc Lưu Hành hắn cũng không dám thở mạnh, cho đến lúc xác nhận không có đáng ngại gì lớn mới dám lộ ra biểu cảm vui vẻ. muốn hoà hoãn hoà hoãn không khí kỳ quặc này: “Không bị thương đến xương cốt, Thiếu phu nhân xoa bóp rất tốt, khiến cho máu bầm tan hết ra rồi, như thế sẽ không bị tím xanh.”
Nếu như là ngày bình thường, kiểu gì Thẩm Lệnh Trăn cũng dương dương tự đắc một phen nhưng lúc này nàng chỉ cười: “Chuyện bé xíu không tốn sức lực, Lang quân không sao là tốt rồi.”
“Được rồi”, Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh đang đi tất cho hắn, “Đều lui xuống hết đi.”
Không Thanh và Kinh Mặc đều vâng dạ lui xuống, Kiêm Gia và Bạch Lộ nhìn Thẩm Lệnh Trăn, ý bảo nàng nói.
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu với hai người ý bảo hai người nghe lời Hoắc Lưu Hành.
Cả hai đều lui ra ngoài.
Thẩm Lệnh Trăn suy nghĩ có phải là Hoắc Lưu Hành có điều gì bí mật muốn nói với nàng, nhưng nhìn hắn đột nhiên tự ý cúi thấp eo, hắn vén góc tà áo lên, nâng chân lên vài cm và nhấc đôi ủng màu xanh rỗng chưa được Không Thanh chỉnh sang thoả đáng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lệnh Trăn nhìn thấy đôi chân này cử động, nhìn Hoắc Lưu Hành cứ như bên cạnh không có ai, nhất thời ngẩn ngơ, trơ mắt đứng nhìn: “Lang, Lang quân… ta vẫn còn ở trong phòng…”
Hoắc Lưu Hành ngẩng đầu nheo mắt nhìn nàng: “Ta có mắt.”
Nếu như nói hồi trước tất cả chỉ khiến hoài nghi Thẩm Lệnh Trân có nhìn ra chân tướng hay không, thì hành động bóp ngón tay vừa rồi đã hoàn toàn củng cố nghi ngờ này và đóng chặt nó.
Nàng có thể vì tình thế cấp bách mà nhảy xuống hồ, cũng có thể bởi vì tình thế gấp gáp mà hỏi hắn “có đau không” nhưng không thể vì tình huống cấp bách mà nhìn ra ra hiệu ngầm của hắn.
Nếu như tiếp tục diễn màn kịch “không khỏe để hành động” này, sợ rằng hắn bị nha đầu vắt mũi chưa sạch này nhìn như khỉ mất.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn chằm chằm hắn, nhìn chằm chằm hăn đi giày vào, chống lên đầu gối đứng dậy.
Nàng hoảng hốt, nhanh chóng nhìn xung quanh xem có người không, lúc này mới phát hiện cửa sổ đã được đóng kín mít từ sớm. Hoắc Lưu Hành đã có tính toán.
Nhìn thấy hắn từng bước từng bước đi đến chỗ nàng, nàng căng thẳng lắp bắp, không biết nói gì đành nói: “Lang quân cao thật đấy…”
Bởi vì trật chân nên nàng bắt buộc phải yên phận ngồi trên xe lăn, một người ngồi một người đứng, hai người so sánh với nhau tất nhiên là Hoắc Lưu Hành có lợi hơn mấy phần.
Hắn đứng vững ở trước mặt nàng, một tay đặt ở sau người, một tay nắm chặt lấy tay vịn trên xe lăn nàng, cong eo cúi xuống.
Với khoảng cách này hai người, hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Thẩm Lệnh Trăn tự nhiên rùng mình không hiểu được, hai vai co rúm lại, hận không thể xuyên thủng lưng ghế, run rẩy hỏi: “Lang quân muốn làm gì?”
“Ngươi sợ cái gì?” Hắn rũ mắt nhìn đôi tai ửng đỏ của nàng, “Ngươi giúp ta giấu diếm ở mọi chỗ, suy nghĩ cho ta, chẳng nhẽ ta lại lấy ơn báo oán làm hại ngươi sao?”
Thẩm Lệnh Trăn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cười như không cười của hắn, chỉ cảm thấy khó thở bởi vì một sự áp bức uy hϊếp mạnh mẽ không biết đến từ đâu của hắn, quay đầu sang bên kia nói: “Đương nhiên là ta tin Lang quân sẽ không làm hại ta.”
Hoắc Lưu Hành không thuận theo kéo mặt nàng lại, khiến nàng phải nhìn hắn: “Vậy ngươi nói đi, ngươi đối với ta nghĩa nặng tình thâm như vậy, ngươi hy vọng ta sẽ báo đáp ngươi như thế nào?”
Thẩm Lệnh Trăn bối rối: “Ta không cần Lang quân phải báo đáp.”
Dường như Hoắc Lưu Hành cảm thấy buồn cười: “Ngươi vì ta mà không đếm xỉa gì đến tính mạng thế mà lại nói không cần báo đáp?” Người ở trong thiên hạ này đều vì lợi ích của bản thân mình mà chạy đôn chạy đáo, nếu như ngươi không cần lợi ích…” Hắn cúi đầu, gần đến mức tựa như muốn răng môi cận kề với nàng, thấp giọng nói: “Vậy thì là cần tình yêu sao?”