Thẩm Lệnh Trăn vừa đến đã cắt đứt sự thảo luận nghiên cứu của hai người về vũ khí, bởi vì thân phận của Triệu Tuần, nàng không thể không đi lên hành lễ với hắn.
Biểu cảm của Hoắc Thư Nghi rõ ràng là trở nên lạnh nhạt đi rất nhiều.
Thần sắc của Triệu Tuần trở nên u ám, cánh tay phải của hắn vẫn đang quấn một lớp vải dày nên hắn bèn giơ tay trái lên vẫy vẫy ý bảo Thẩm Lệnh Trăn không cần đa lễ, lại hỏi vết thương của nàng..
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn vẫn còn chút run sợ vị biểu ca này, chán ngắt nói: “Cảm ơn điện hạ đã quan tâm, mọi chỗ của thần đều khoẻ.”
May mà vốn dĩ ở trước mặt Trệu Tuần nàng cũng không phải là một người nhiệt tình hoạt bát. Thái độ như thế này cũng không đến mức kỳ cục.
Triệu Tuần nhìn nàng, liếc liếc Hoắc Thư Nghi không cười nói gì sau khi nàng xuất hiện, cười nói: “Ta có chút mệt mỏi về nghỉ ngơi một lát, hai ngươi cứ nói chuyện đi.” Nói xong hắn lập tức quay người rời đi.
Dường như Hoắc Thư Nghi không vừa mắt Thẩm Lệnh Trăn nên nghe nàng nói cái gì, làm cái gì đều không thấy thoải mái, đợi đến khi Triệu Tuần đi rồi,… nói: “Vừa rồi điện hạ hạ mình quan tâm nhị tẩu, sao nhị tẩu không quan tâm điện hạ một câu? Như thế thì thể hiện ra rằng Hoắc gia chúng ta không có lễ nghi gì.”
Thẩm Lệnh Trăn không nhớ đến quan tâm Triệu Tuần, tất nhiên là vì một là hắn biết thích khách do mình sắp xếp khiến mình bị thương quá nặng, hai là hiện giờ nàng hoàn toàn không còn chút cảm tình nào với hắn, thật sự không còn tinh thần mà giả tình giả ý với hắn.
Nói như vậy, vừa nãy đúng thật là kĩ thuật diễn của nàng tu luyện không đủ nhưng hành động cố ý tìm lỗi của Hoắc Thư Nghi đúng thật là không có lý lẽ.
Suy cho cùng Triệu Tuần cũng là kẻ đứng sau của màn phong ba bão táp ở quán trà đêm đó, dù Hoắc Thư Nghi có không thích vị tẩu tử của mình như thế nào đi nữa nhưng đứng trước “kẻ thù” của mình dù gì cũng phải đứng về phía nàng mới đúng.
Thái độ của nàng như thế, có vẻ là Hoắc Thư Nghi hoàn toàn không biết Triệu Tuần đã làm gì với Hoắc Lưu Hành.
Lòng Thẩm Lệnh Trăn bộc phát sự nghi ngờ, thăm dò, hỏi: “Ta nghĩ rằng điện hạ bị thương cũng không quá nặng, chẳng nhẽ thương tình của điện hạ vẫn chưa tốt lên sao?”
Hoắc Thư Nghi châm biếm cười cười: “Nhị tẩu đúng là chuyện không liên quan đến mình nên không quản nữa, vết thương của điện hạ ngày trước đã chảy mủ, ban đêm còn phát sốt cao, ngươi không nghe qua sao?”
Thẩm Lệnh Trăn hơi hơi nhăn mày.
Việc Triệu Tuần bị thương có phải là khổ nhục kế hay không vốn dĩ vẫn còn đắn đo, hiện giờ nhìn thấy tình hình vết thương của hắn lâu không khỏi, tám phần là cố ý ở lại Hoắc phủ không đi, có âm mưu gì đó rồi.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Hoắc Thư Nghi ngược lại có vẻ nàng thật sự không hề cảm thấy dụng tâm hiểm độc của Triệu Tuần.
Thẩm Lệnh Trăn cảm thấy khó tin. Hoắc Thư Nghi lớn hơn nàng hai tuổi, hơn nữa thường xuyên đi đi lại lại trong sân luyện võ, được nhìn thấy những người ở bên ngoài thế giới kia, làm sao mà nàng có thể nhẹ dạ cả tin Triệu Tuần như thế được?
Trừ khi nàng căn bản không biết chân của Hoắc Lưu Hành vốn lành lặn.
Suy cho cùng Thẩm Lệnh Trăn cũng không có trí tuệ được thiên đế ban tặng, chỉ là bởi vì biết trước điểm này nên mới đoán ra được kế hoạch của Triệu Tuần.
Hoá ra đến Hoắc Thư Nghi cũng không biết được bí mật của Hoắc Lưu Hành? Thảm nào hôm đó Hoắc Thư Nghi mới nàng nàng tự cho mình thông minh mà gây thêm phiền phức.
Không biết Thẩm Lệnh Trăn nghĩ đến cái gì đột nhiên cười rộ lên, quay lại nói: “Ta không nghe nói, là ta không đúng, ta về trước đây.”
“…” Hoắc Thư Nghi chớp chớp mắt nhìn Thẩm Lệnh Trăn vui vẻ ngồi lên xe lăn đi về, đứng sững ra một lúc lâu cũng không cử động.
Kiêm Gia cũng hoài nghi, đợi đi khi bọn họ rời khỏi chỗ luyện võ rồi, giận giõ nói: “Thiếu phu nhân, ngài cũng độ lượng quá đi mất, đại tiểu thư nói khó như vậy mà ngài còn không tức giận, lại vui vẻ như thế?’
Thẩm Lệnh Trăn vui vẻ nói: “Thế sao? Bởi vì nàng nói những lời khó nghe như thế nên ta mới vui.”
Bởi vì Hoắc Thư Nghi là người nhà Hoắc gia, đến nàng mà hắn cũng giấu thì rõ ràng việc lừa dối này chắc chắn là do không tin tưởng.
Sở dĩ Hoắc Lưu Hành không nói sự thật, một là vì nghĩ đến người biết càng ít thì càng an toàn, hai cũng là vì tội khi quân này là tội nặng, một khi lộ ra, liên luỵ đến nhiều người, hắn buộc phải bảo vệ người nhà của mình.
Vậy thì nàng cũng là người nhà mà hắn phải bảo vệ.
Sau mấy ngày u ám thì tâm trạng của Thẩm Lệnh Trăn cũng trở nên tươi sáng, nhìn thấy Kiêm Gia và Bạch Lộ đang đẩy nàng về nội viện, lớn tiếng bảo hai người dừng lại, cười nói: “Đi đường khác, ta muốn đi tìm Lang quân.”