Hoắc Lưu Hành im lặng, nhớ đến chuyện đêm tân hôn Thẩm Lệnh Trăn gặp ác mộng co rúm mình lại, sau một lúc không chú tâm, hắn hỏi: “Người được cứu về như thế nào?”
“Tình hình cụ thể vẫn chưa biết, hình như bị người cố ý phong tỏa tin tức nhưng Thiếu phu nhân được cấm vệ quân đưa về Quốc công phủ, điều này không có gì nghi ngờ.
“Vậy vệ phủ của Tiết gia đi theo trà trộn làm gì?”
Kinh Mặc lộ ra vẻ khó xử.
Hoắc Lưu Hành quét mắt nhìn một lượt.
Kinh Mặc thấp giọng ho một tiếng: “Chuyện này nghe nói đích trưởng tử Tiết gia Tiết Giới với Thiếu phu nhân là thanh mai trúc mã, ngày hôm đó hắn với Thiếu phu nhân gặp nhau một lúc ở Đào Hoa Cốc, sau đó không thấy thông tin gì nữa, hai nhà Thẩm - Tiết hiểu nhầm rằng hai người cùng nhau bỏ trốn.”
Hoắc Lưu Hành cười nhẹ giễu cợt, dường như không còn cảm thấy chuyện này thú vị nữa, nói sang chuyện khác: “Hai ngươi thấy chuyện tối qua như thế nào?”
Kinh Mặc và Không Thanh nhìn nhau. Lập trường và ý đồ của Tứ hoàng tử không cần bọn họ tham mưu Lang quân cũng tự hiểu trong lòng, vậy người mà hắn hỏi chẳng nhẽ lại là…
“Ngài đang hỏi Thiếu phu nhân sao?” Nhìn thấy Hoắc Lưu Hành không phản bác gì, Không Thanh nói tiếp: “Không phải là tiểu nhân thiên vị Thiếu phu nhân, thật sự hôm qua tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt của nàng thần thấy cũng không phải là giả. Theo những gì thần thấy Thiếu phu nhân thật sự thật lòng với ngài.”
Lòng như lửa đốt có thể tận mắt nhìn thấy sao?
Hoắc Lưu Hành nhếch khóe miệng: “Hơn một tháng trước còn có ý đồ bỏ đi với nam nhân khác, như thế mà là thật lòng với ta sao?”
“Lang quân, vậy là ngài không hiểu lý lẽ rồi, bỏ đi hay không bỏ đi chẳng phải là sự hiểu nhầm của người ngoài sao?”
Kinh Mặc tiếp lời: “Cho dù hiểu nhầm như thế, song tất nhiên cũng chứng minh vốn dĩ Thiếu phu nhân có tình cảm sâu đậm với Tiết Giới kia. Tiểu nhân cảm thấy chuyện này vẫn còn kỳ quặc, Thiếu phu nhân đối với Lang quân như thế chắc hẳn là có lý do đặc biệt nào đó.”
Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh, dùng ngón tay chỉ vào Kinh Mặc y bảo hắn nghe cho rõ.
“Còn nữa, quan trọng hơn chính là”, Kinh Mặc nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra, “Tiểu nhân thật sự không hiểu được hành động nhảy xuống hồ đêm qua của Thiếu phu nhân, rốt cuộc là vô tình hay cố tình. Nếu như là vô tình, nàng lại tình cờ sử dụng một cách có thể giúp Lang quân tốt nhất, điều này có vẻ hơi trùng hợp. "
“Còn nói là cố tình, không nghi ngờ gì Thiếu phu nhân nhìn ra được kế của Tứ điện hạ, cũng nhìn ra được chân của Lang quân. Nếu nói như thế, nàng tuyệt đối không phải là trong sạch ngây thơ như nàng thể hiện ra bên ngoài. Nếu không, đến quân chủ kẻ địch chính trị cáo già cũng không điều tra đến được, làm sao nàng mới đến mà đã nhìn ra? Hơn nữa nàng là người của hoàng thất, nếu đã biết Lang quân đã khi quân nhưng lại giữ bí mật cho ngài, há có thể có ý đồ khác?”
*
Người mà khiến ba người nghĩ đi nghĩ lại nghĩ mãi không ra lại đang sầu
vì bát thuốc.
Vốn hạ nhân của Quốc công phủ hầu hạ quen Thẩm Lệnh Trăn, biết nàng không chịu được đắng, do đó trong phủ thường có mứt me rừng ngọt thế nhưng trong Hoắc phủ lại không có những thứ như thế, thêm việc hôm phong ba đêm qua gấp gáp, viện bên cạnh thêm vị quý nhân quấy nhiễu khiến cho mọi người bận rộn vô cùng, còn bên phía nàng bị lơ đãng đi nhiều.
“Thuốc đắng dã tật, Thiếu phu nhân, ngài chịu đựng một chút.” Bạch Lộ ngồi ở bên giường an ủi nàng, “Vừa nãy nô tỳ đã cho người đi mua rồi, uống một bát chắc chắn sẽ có mứt quả.”
Thẩm Lệnh Trăn biết bát này không đợi được, chỉ có thể bóp, căng da đầu đổ bát thuốc vào miệng, đợi đến khi thấy đáy bát, cuống lưỡi tê tê, đắng đến mức thở một hơi.
Quý ma mang ở bên cạnh đau lòng: “Thiếu phu nhân, về sau nếu như lại gặp nguy hiểm ngài tốt nhất là xem trọng bản thân mình, Lang quân là người đã nhìn quen sóng gió, đả kích ngấm ngầm trên chiến trường hay trên triều đường, làm gì có cái nào không nguy hiểm hơn hôm qua? Ngài yên tâm, hắn đều có thể đối phó được.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe thấy đương như nghĩ đến cái gì đó quên luôn cả đắng, nhìn Bạch Lộ: “Ngươi cho người ui xuống hết đi, ta có lời muốn nói riêng với Quý ma ma.” Đến lúc tất cả hạ nhân đã lui hết nàng mới hỏi: “Ma ma, ngài có biết những năm gần đây tình hình của Hoắc gia trong triều đình như thế nào không?”
“Sao đột nhiên Thiếu phu nhân lại hỏi cái này?”
Qua một đêm Thẩm Lệnh Trăn lại càng thêm sợ, nàng cảm thấy kinh sợ dụng tâm không tiếc hy sinh mười mấy thủ hạ để đạt được mục đích của Triệu Tuần, hơn nữa càng lo ngại lý do Hoắc Lưu Hành mạo hiểm khi quân.
Nàng lấy có nói: “Hiện nay Tứ điện hạ dưỡng thương trong phủ, ta biết một chút cũng miễn được việc nói sai.”