Chương 23

Quý ma ma im lặng rồi lại nói: “Nếu như nói những năm gần đây, Hoắc gia là trọng thần của tiền triều, cây to đón gió, tất nhiên là hành động vô cùng cẩn trọng. Đặc biệt là sau khi Thánh thượng lập quốc luôn thực hiện chính sách trọng văn khinh võ, hai mươi bảy năm trước những võ tướng của tiền triền đã chủ động quy phục, cũng là thường thường có chuẩn bị cho những sự việc bất ngờ.”

Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, như thế cũng dễ hiểu. Suy cho cùng đương kim Thánh thượng cũng từng là đại tướng quân của tiền triều, năm đó dẫn binh tạo phản vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều, đến lượt mình làm hoàng đế rồi tất nhiên phải lấy đó làm lời cảnh tỉnh cho mình.

Đó cũng là lý do vì sao từ khi Đại Tề lập quốc đến nay chức đại tướng quân luôn được để trống.

Thẩm Lệnh Trăn lại hỏi: “Vậy 27 năm trước, Hoắc gia là nhà đầu tiêu quy hàng sao?”

Lần này thời gian Quý ma ma yên lặng càng lâu hơn, một lúc lâu sau lặng lẽ lắc đầu.

Thẩm Lệnh Trăn căng thẳng, nàng liên tưởng đến cái gì đó: “Chẳng nhẽ huynh trưởng và mẹ ruột của Lang quân…?”

Quý ma ma rũ mắt “Hai người đã qua đời trong cuộc chiến vào 27 năm trước.”

Cho dù từ “qua đời” được dùng súc tích, Thẩm Lệnh Trăn cũng cũng lờ mờ ngửi được mùi đọ súng đọ gươm, ta sống ngươi chết.

“Sau đó thì sao?”

“Về sau ngoại tộc Tây Khương nhân lúc nước ta nội chiến đã xâm lấn Hà Tây, vốn dĩ trấn thủ đô thành, quân chủ bảo vệ hoàng thất của tiền triền không thể không tự mình đi đẩy lùi địch ngoài. Tình hình trong kinh thành ngày càng xấu đi, hoàng thượng dẫn binh tấn công vào và giành được thắng lợi.”

Nói như thế cũng là do trước hoàng thất và bách tính, Hoắc gia chọn người đằng sau chi nên đương kim Thánh thượng mới có thể ngồi lên vị trí hoàng đế.

“Đến khi quân chủ bình định được loạn của Hà Tây, đại cục đô thành đã định, Thánh thượng khai quốc lập hiệu, đăng cơ, niệm tình Hoắc gia có công bảo vệ quốc gia, miễn những tội đã qua, đồng thời lệnh Hoắc gia rời khỏi đô thành từ đó đóng quân ở Tây Bắc.”

Thẩm Lệnh Trăn trở nên im lặng.

Suy cho cùng cái được gọi là “đặc xá” là sự cảm kích và khoan hồng thật tâm thật ý của hoàng cữu cữu hay là vì lợi dụng Hoắc gia cản trở Tây Khương để bảo đảm Đại Tề sau nội chiến bề bộn không chịu được có đủ thời gian hồi phục kinh tế, ổn định trật tự xã hội, khôi phục chiến lực, vẫn còn chưa biết.

Nàng rũ mắt, tự nhiên cảm thấy so với lịch sử đẫm máu thì bát thuốc vừa nãy phải uống không đắng bằng.

Quý ma ma an ủi: “Nhưng Thiếu phu nhân cũng không cần quá đau buồn, thay đổi triều đại là xu thế chung, tuyệt đối không phải là một người có thể làm được, chỉ cần nhìn thoáng ra, sống như thế nào cũng là sống, không phải sao? Trưởng công chúa thường nói, trên đời này không có người nào vĩnh viễn là bạn, cũng không có người nào vĩnh viễn là địch, người trong triều đường chính là đi theo chữ “thế” mà tồn tại. Những gì lúc nãy lão nô nói chỉ mới là bắt đầu, hiện giờ tình hình thay đổi bất cứ lúc nào, Hoắc gia đã rời rất xa trung tâm cục diện chính trị đã nhiều năm, nếu như năm ngoái không phải Tây Khương nhăm nhe xâm lấn có lẽ đã bị triều đình quên rồi.

Thế nhưng việc không tốt vẫn còn ở đây. Năm ngoái Hoắc gia lại khắc phục được Tây Khương, được triều đình lôi lên từ góc bụi bẩn, hơn nữa ý định ban hôn của hoàng cữu cữu rõ ràng là muốn khôi phục quan hệ của hai bên, lệnh Hoắc gia quay lại triều đình.

Thẩm Lệnh Trăn thở dài, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng vui mừng của Bạch Lộ: “Thiếu phu nhân, mứt quả của người đến rồi.”

Hiện giờ nàng đang buồn cho tiền đồ của Hoắc Lưu Hành thế nên tất nhiên không còn thích thú gì với mứt quả nữa, thở dài nói: “Không cần nữa, mang mứt quả về đi.”

Ai biết được giây sau lại nghe thấy giọng của một nam nhân: “Ồ, thế về thôi.”

Thẩm Lệnh Trăn sững lại, nhanh chóng xốc chăn lên xuống giường ngăn lại: “Lang quân!”

Hoắc Lưu Hành đồng thời đẩy cửa đi vào, giọng điệu có chút nghiêm trọng: “Ngươi vội vcái gì, sợ chân chưa đủ nặng sao?”

Nàng nhẹ nhàng “ờ”, mỉa mai nói: “Ta không biết là Lang quân đến.”

Bạch Lộ nói: “Thiếu phu nhân, Lang quân nghe nói người ghét thuốc đắc, đặc biệt mời một người làm kẹo trên đường đến phủ.”

Cuối cùng mặt Thẩm Lệnh Trăn cũng tươi tỉnh: “Sao Lang quân biết đêm qua ta muốn ăn kẹo?”

Bởi vì vừa hay hắn được mở rộng tầm mắt.

Hoắc Lưu Hành cũng không trực tiếp trả lời: “Nếu như muốn ăn thì cho người làm xong rồi mang đến đâu, nếu như muốn xem thì gọi Bạch Lộ vào mặc quần áo.”

“Thế nhưng chân ta không đi được.”

Hoắc Lưu Hành hất cằm về cái xe lăn trống đằng sau.

Thẩm Lệnh Trăn lập tức nhìn Bạch Lộ, ý bảo “đến”, đợi đến khi mặc quần áo xong, ngồi lên xe lăn, được đẩy ra khỏi viện, nàng đã quên sạch chuyện vừa nãy, cười nói với Hoắc Lưu Hành bên cạnh: “Hoá ra ngồi xe lăn là như thế này.”