Hoắc Lưu Hành dừng lại, có chút ngạc nhiên cụp mắt nhìn về bàn tay búp măng trắng nõn ngọc ngà đang che trên môi của hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng loạn rụt tay lại.
Xúc cảm ấm áp mềm mại nhẹ như lông hồng đột ngột biến mất, chỉ còn lại mùi hương như có như không vương vấn nơi đầu mũi. Hắc Lưu Hành nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Vậy ta không nói lung tung nữa.”
Thẩm Lệnh Trăn đang cảm thấy áy náy vì sự đường đột của bản thân, lặng lẽ dịch chuyển về phía góc xe, cách hắn vài tấc mới quay lại câu chuyện: “…Ừ thì bọn họ không có ý đấy, chỉ là nhiều lần ta nghe những câu chuyện như thế về Tứ điện hạ nên mới suy nghĩ không quá thân thiết với hắn mới tốt, nhỡ ngày nào đó lại đen đủi thì sao?”
Hoắc Lưu Hành nhìn ánh mắt của nàng có chút thay đổi khó nhìn ra: “Ta sẽ nhớ lời nhắc nhở của ngươi.”
*
Trong lúc hai người nói chuyện, xe ngựa đã đến đầu đường.
Triệu Tuần ở xe ngựa phía trên xuống xe trước, cho lui hết tùy tùng bảo vệ an toàn cho hắn, nói rằng không cần phải đi theo hắn phô trương như thế.
Tất nhiên Hoắc gia không thể phô trương hơn hoàng tử, chỉ là vì tình hình của Hoắc Lưu Hành đặc biệt, để Không Thanh bên cạnh chăm sóc, còn vì Thẩm Lệnh Trăn là nữ nhân để Kiêm Gia ở lại cùng đi.
Thời điểm này đường phố vẫn còn sáng đèn, xa xa có thể nghe thấy tiếng mời chào của những người bán hàng. Cây bên đường trồng thành lối, từ ăn đến uống, từ tiệm may mặc đến tiệm tạp hoá, thật sự đầy đủ hơn những gì mà Thẩm Lệnh Trăn tưởng tượng.
Chỉ là không so được với Biện Kinh một toàn ngõa xá(1) có mười mấy chỗ câu lan(2), khắp đường toàn là tiếng hát kịch ê a, nơi này không có cung cấp nhiều chỗ cho các nhà quý tộc vui chơi tiêu khiển.
Thế nhưng Hoắc Lưu Hành có chỗ nói sai rồi, đêm nay đối với Thẩm Lệnh Trăn mà nói không phải từ xa xỉ đến tiết kiệm khó mà là từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ.
Trước kia số lần ít ỏi nàng ra phố đều là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ được phép ngồi trong xe dạo phố, khi nào nhìn thấy những vật mới lạ mới bảo người đánh xe dừng xuống, sai người hầu mua cho nàng, làm gì có giống hôm nay thực sự được dạo bước trên những ngách ngóc đường phố.
Vừa xuống xe, Thẩm Lệnh Trăn đã nhìn chằm chằm vào tiệm bán kẹo kéo mạch nha bên đường, ánh mắt đó còn sáng hơn ánh mắt nhìn Hoắc Lưu Hành tối nay.
Triệu Tuần vô cùng tỏ ra quen thuộc với nơi này dù hắn mới đến lần đầu tiên, vừa xuống xe đã đi trước, Hoắc Lưu Hành ngồi trên xe lăn đi theo bên cạnh, nói chuyện với hắn.
Thẩm Lệnh Trăn hiếm khi thất lễ, đợi đến khi nghe thấy Kiêm Gia nhắc nhở mới phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp hai người, chỉ là hai mắt nàng vẫn nhìn về người đang bán kẹo trước mặt.
Mắt thấy sắp đi qua tiệm, Thẩm Lệnh Trăn định quan sát kĩ càng nghệ nhân này làm kẹo, hai người đằng trước lại không có có ý định dừng bước, vừa nói vừa cười đi vào tiệm rèn sắt.
Nàng mở miệng định nói với bọn họ, lại hít một hơi vào rồi lại thở ra, bước nhanh đuổi kịp bọn họ, Kiêm Gia lập tức quay đầu lại mua kẹo cho nàng, bị nàng kéo váy ý bảo ko thể cách quá xa.
Kiêm Gia thở dài, thật sự cảm thấy ấm ức thay cho Thẩm Lệnh Trăng, Cô gia không phải đã nói là mang thiếu phu nhân đi chợ đêm sao?
Thế nhưng thân phận của Thẩm Lệnh Trăng thật sự thấp hơn nhiều so với Triệu Tuần nên nàng chỉ có thể đi cùng bọn họ vào tiệm rèn sắt, nàng chán nản nhìn thợ rèn sắt thổi lửa, từng cái chày đập xuống miếng sắt còn đỏ lửa trong lòng nghĩ nơi nóng nực và hôi hám như thế này cái này có gì hay mà nhìn?
Xem xong tiệm rèn sắt, những quy nhân này lại vui vẻ đi xem tiệm lương thực, nói muốn nhìn xem lúa mì ở Khánh Châu như thế nào, tiếp theo lại muốn xem hiệu cầm đồ, nói muốn thử xem ông chủ ở đây có biết nhìn không.
Thẩm Lệnh Trăn ở đằng sau bọn họ cảm thấy vô cùng buồn chán, nửa đường về sau chỉ cảm thấy chân đau không chịu được, mí mắt cũng đánh nhau rồi.
Triệu Tuần dường như giờ mới nhớ ra nàng ở đằng sau, dừng bước quay đầu lại: “Biểu muội mệt rồi?”
“Thần không mệt.” Thẩm Lệnh Trăn chớp mắt, chớp cho hết cơn buồn ngủ, vực tinh thần dậy.
“Cô nương nhà người ta cần gì phải khoe khoang? Nếu như người mệt thì có thể quay về phủ trước.”
Nàng xua xua tay: “Thần không sao, thần đi theo Lang quân.”
Hoắc Lưu Hành nhìn nàng, nhìn tiệm bán kẹo trên đường, không nói gì.
“Ngươi đó…” Triệu Tuần cười, hắn nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt của hắn rơi vào một quán trà người ra vào tấp nập, “Được rồi, vừa hay ta cũng khát, chúng ta đi uống ấm trà.”
Nhóm người đi vào quán trà.
Tuy quán trà này trang trí có vẻ đơn giản, thế nhưng buôn bán khá lá đắt, lúc này nhìn xung quanh, nửa số bàn đã đầy chỗ, nam nữ đều có. Phía Tây Bắc này phong tục dân gian cởi mở dũng mãnh, không quan trọng khoảng cách giữa nam nữ.