“Thật sự muốn biết?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi đừng có bị doạ sợ.”
Thẩm Lệnh Trăn gật đầu, hai tay nắm chặt vào thành bàn.
Hoắc Lưu Hành bị hành động này của nàng chọc cười phá lên: “Không cần phải căng thẳng như thế, cũng không có gì, là ta tự dùng sao khoét ra.”
Nàng mở to mắt nhìn: “Sao chàng phải tự làm thương mình?”
“Trong trại tù binh ở Tây Khương bị khắc tên lên, lúc trở về thấy ghê tởm nên tự mình khoét đi.”
Hắn nói rất qua loa nhưng Thẩm Lệnh Trăn nghe thấy lại đổ mồ hôi lạnh. Lúc chịu hình phạt xăm mình có đau đớn dằn vặt bao nhiêu thì cũng là do người khác làm, thế nhưng tự mình khoét một chỗ da thịt đang lành lặn đi thì hắn phải kiên định biết bao nhiêu.
Theo như nàng biết lúc đó hắn cũng khoảng 17 tuổi mà thôi.
Hoắc Lưu Hành thấy nàng có vẻ sắp khóc, cười nói: “Đã nói với ngươi rằng đừng bị doạ sợ mà.”
“Ta không sợ, chỉ là đau lòng Lang quân mà thôi.” Nàng thật sự nhấn mạnh, “Ta…ta sẽ không vô dụng như trước nữa.”
Hoắc Lưu Hành sững sờ: “Như trước?”
Thấy hắn vẫn đang giả ngốc, Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể giữ lại thể diện cho hắn trước mặt hạ nhân mà không vạch trần hắn, lắc đầu ý bảo không có gì. Nàng lại hỏi: “Vậy hiện tại trên người Lang quân còn vết thương nào chưa lành không?”
“Đã lâu rồi, sớm đã lành lặn hết.”
Thẩm Lệnh Trăn có chút nghi ngờ thực giả của câu nói này. Hắn suýt mất mạng ở Biện Kinh, cho dù không chắc đến nội thương, chỉ dựa vào những gì nàng tận mắt nhìn thấy hắn bị đâm một cái rất sâu vào eo, không thể nàng dễ dàng lành lặn được.
Nàng nhíu mày bặm môi: “Chàng đừng để mất cảnh giác, bị thương thì nhất định phải chăm cho kĩ, nếu như để lại bệnh thì nguy rồi.”
Hắn cười gật gật đầu: “Ngươi yên tâm, lúc nào ta cũng châm cứu ngâm thuốc là vì dưỡng tốt cho hai cái chân này.”
Lông mày của Thẩm Lệnh Trăn cụp xuống, nhẹ thở dài một hơi.
Biết chân hắn vẫn lành lặn, rõ ràng đang nói vết thương khác, rõ ràng hỏi một đằng trả lời một nẻo mà.
“Lang quân, dù gì hiện giờ ta cũng đã là thê tử của chàng, chuyện gì ta cũng sẽ đứng về phía chàng. Nếu như chàng có chuyện gì, có thể đừng giấu ta được không?”
Hoắc Lưu Hành sững sờ, nhìn về phía Không Thanh và Kinh Mặc ở bên cạnh.
Hai người cũng ngạc nhiên nhưng biểu cảm nhanh chóng biến mất
Thẩm Lệnh Trăn tiếp tục nói: “Còn nữa, từ bé ta đã được phụ mẫu và thầy dạy, biết được có ơn phải báo. Lang quân đối tốt với ta, ta ghi nhớ tất cả, nên chàngi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không vong ân phụ nghĩa bán đứng chàng.”
Hoắc Lưu Hành cười cười: “Làm sao vậy? Đang tốt lành tự dưng nói mấy chuyện này? Tất nhiên là ta tin ngươi, vốn dĩ phu thê nên đồng vợ đồng chồng. Nếu như ta có chuyện gì ta chắc chắn sẽ nói cho ngươi.”
“Được.” Nàng ngồi đoan trang, rửa tai lắng nghe hắn, “Vậy Lang quân nói đi.”
Biểu của Hoắc Lưu Hành có chút căng thẳng, hắn hoài nghi hỏi: “Nói cái gì?”
Lúc này Thẩm Lệnh Trăn thật sự tức giận, không vui đứng dậy, quay đầu muốn đi về, chưa đi được hai bước dường như nàng lại cảm thấy như thế vô cùng thất lê, ở chỗ đó đá đá chân, muốn làm dịu bớt cơn tức, sau đó quay về ngồi xuống, cúi đầu nhìn chỗ thức ăn ở trên bàn không nói gì.
“…”
Hoắc Lưu Hành nhìn Không Thanh: “Thế này là sao?”
Không Thanh lắc đầu, lại nhìn Kinh Mặc: “Sao nhỉ?”
Kinh Mặc giật giật miệng: “Sao mà ta biết được?"
"Ngươi…” Hoắc Lưu Hành đắn đo mở miệng, nói một chữ rồi lại dừng lại.
Thế nhưng Thẩm Lệnh Trăn lại tự hiểu bản thân mình, ủ rũ một lúc, cũng không biết trong lòng đã trải qua sự quanh co gì, đã tự mình gật đầu nói: “Được rồi, không có việc gì, ta không tức giận.”
“…”
Không Thanh nhìn đôi mắt đang nheo lại của Hoắc Lưu Hành: “Được rồi, không cần để ý tại sao tức giận nữa, dù sao cũng thật sự là tức giận rồi, vậy thì một chữ-- Dỗ”
Hoắc Lưu Hành im lặng, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi có muốn tiêu cơm không?”
Thẩm Lệnh Trăn ngẩng đầu lên, giọng vẫn có chút buồn bực: “Tiêu cơm kiểu gì?”
“Ta mang ngươi ra ngoài phủ đi vài vòng?”
“Đi dạo phố vào thời gian này sao?” nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời cũng đen kịt, “Khánh Dương cũng có chợ đêm sao?”
Chợ đêm ở Biện Kinh phồn hoa như chợ ban ngày, ngoại trừ thời điểm có chiến tranh ra thì thường không có giờ giới nghiêm vào các ngày trong tuần, đây là một thành nổi tiếng không bao giờ ngủ. Song ở thành Khánh Dương, dân số thưa thớt, kinh tế thì lạc hậu, nhìn thế nào cũng không giống một nơi đèn màu rực rỡ về đêm.
“Không náo nhiệt bằng Biện Kinh, với ngươi sợ rằng sẽ là từ xa xỉ đến tiết kiệm sẽ khó khăn(5), nhưng mặc dù chim sẻ nhưng ngũ tạng cũng đầy đủ.(6)
Thẩm Lệnh Trăn khịt khịt mũi, cũng không bớt tức giận được bao nhiêu, miễn cưỡng nói: “Vậy đi thôi.”
“Ngươi đi thay một bộ quần áo bình thường, ta ở tiền viện đợi ngươi.” Hoắc Lưu Hành cười, tự mình tiễn nàng về, đợi người đi rồi, mặt hắn không biểu cảm nheo nheo mắt nhìn KHông Thanh và Kinh Mặc.