Chương 4
Tiếng nhạc du dương của nhà hàng,tiếng cười nói của đôi lứa xung quanh,tất cả đều lãng mạn nếu như…nếu như lời chị nói là sai
Nga: Ngân…cái ví của em chị đã lấy nó vì chị nghĩ em nhặt được,chị không biết em quen hắn nếu chị biết thì ( Chị chợt lặng yên tôi ngẩng lên nhìn thấy Thành đang đứng trước mặt…ánh mắt cùng sắc mặt anh ta thay đổi khi thấy chị…Chị sợ đứng dậy tôi nắm tay)
Tôi: Chị không phải đi đâu cả…
Nga: Để chị đi đi
Tôi: Chị nói lại 1 lần nữa đi bố của đứa trẻ trong bụng của chị là ai?
Nga: Đừng hỏi nữa chị…chị
Tôi: Đây là chị gái tôi ( Thành nắm chặt tay) chị gái của tôi đấy,anh nói xem hãy nói cho tôi biết anh có quen chị của tôi không?
Thành: Có ( câu trl khiến tôi như bị đâm vào tim trăm lần)…nhưng anh kb đấy là chị gái em
Nga: Tránh xa em tôi ra ….
Tôi: Đứa bé đó à không ? anh và chị của tôi đã vượt qua giới hạn rồi phải không
Nga: Đi thôi Ngân về nhà r nói ( tôi gạt tay)
Tôi: Em muốn nghe chính miệng anh ta nói
Thành: Đã vượt qua rồi ( Tôi cầm ly nước trên bàn hất vào mặt anh ta…anh ta nhắm mắt thờ mạnh…tôi dắt tay chị bước qua anh ta giữ tay tôi) chúng ta nói chuyện đi…( tôi gạt tay)
_Giữa chúng ta còn có thể nói chuyện được không ?( Thành buông thõng tay tôi quay đi)…
Bước qua nhau lòng đau…rất đau nhưng tôi k rơi lấy 1 giọt nước mắt bởi vì tôi đã chọn sai người,đã tin vào cái thứ gọi là tình yêu…1 tình yêu mù quáng…bước vào thang máy nhìn anh ta từ phía sau…có lẽ đây là lần cuối còn có thể nhìn nhau với tư cách của 1 người con gái nhìn người mình đang yêu…
(N): Thành quay lại khi thang máy đi xuống anh ta gạt hết đồ trên bàn
_Tại sao lại là cô ta …tại sao không thể nào ,k thể có chuyện đó được …( Thư kí mang điện thoại lên tháy Thành đang nổi điên)
Thư kí: Kìa,cậu chủ…cậu sao vậy…
_Đứa con gái nhặt được chiếc ví đó là chị gái của Ngân…( Thành cười nhạt)…cô ta nói có thai với tôi…anh làm việc cái kiểu gì vậy hả ( Quát lên)
_Cậu chủ xin cậu nghe tôi nói,khi đó cô ta có gọi đến nói mang thai nhưng tôi nghĩ muốn vòi tiền nên tôi đã bỏ qua…
_Sai lầm lớn rồi …quá sai lầm mau bắt con nhỏ đó phá bỏ cái thai đi …
_Vâng cậu chủ ( Thành lầm lỳ nhìn ra bên ngoài trời nổi sấm chớp)…
Tôi và chị trên xe buýt …tôi lặng người như kẻ mất hồn
Nga: Em giận lắm đúng không?
_Em giận hắn 10 thì chị phải 20 ,sao chị dại dột thế biết hắn là ai mà trao thân…chị làm vậy có biết là có lỗi vs bố mẹ lắm không?
_Ngày chị đến gặp hắn xin cho bố ra và có đe doạ hắn vài câu
_Hắn thì có gì để chị đe doạ cơ chứ
_Chị thấy trong ví hắn có lá bùa được đúc bằng vàng miếng khi đó chị định đi bán ,nghĩ thế nào chị mang đi hỏi cho chắc thì họ nói đó là bùa yểm vua chúa …chị chỉ nói chơi thôi nhưng hình như hắn sợ thật…
_Nói vui…chứ chị nghĩ hắn yểm vua chúa nào được…vua chúa giờ chết gần hết rồi chị biết không? hắn chỉ thích trêu ghẹo chị thôi tên khốn…may là phát hiện ra sớm…bây giờ chị đừng mong hắn có trách nhiệm
_Uk do chị,chị k chú ý nên thai to mới phát hiện chị lại k đanh lòng bỏ
_Đó là con mình bỏ là bỏ thế nào được…lỗi do em nếu k mang chiếc ví đó về thì sẽ không sao…
_Hôm chị gặp hắn lúc ý hắn say lắm rồi và có nói gì đó khi ngủ là ” Điện Hạ”
_Thôi kệ hắn đi em k luyến tiếc kẻ sống buông thả như hắn …còn chị nữa
_Do hắn ép chị mà…do hắn …
_Do ai giờ cũng đành thôi ( đến đoạn đường hầm xe buýt phanh gấp)
Tài xế: Cái gì vậy nhỉ ( 2 chiếc xe đen cùng mấy người lao lên xe buýt hướng về chúng tôi) các anh là ai ( họ vụt thẳng vào tài xế mà k nề hà rồi kéo tay chị tôi đi)…
Tôi: Buông ra các người là ai ( họ đều bịt mặt) cứu chúng tôi với
Nga: Ngân là hắn nhất định là hắn đã sai người ( Tôi kéo tay chị 1 tên đạp tôi ra)
Bịt mặt: Bọn tao chỉ bắt người cần bắt ( họ bịt mồm chị kéo chị lên xe tôi chạy theo xe đến khi k thể chạy dc nữa …tôi sợ ngồi sụp xuống )
_Chị ơi…chị ( tôi sợ phát khóc rồi chợt nhớ đến hắn tôi rút điện thoại ra gọi anh ta nhấc máy) anh hãy trả lại chị ấy cho tôi…được không ?
Thành: Em đứng dậy đi ( tôi quay lại anh ta đứng ngay phía sau)…
_Chị ấy đâu rồi hãy trả lại chị ấy cho tôi được không ,chúng tôi đâu có sai người sai là anh mà …à k sai là tôi…tôi đáng lẽ k nên gặp và quen anh…( tôi đấm vào người anh ta …anh ta vuốt tóc)
_Đáng lẽ k nên gặp nhau …đúng vậy nếu sự vc k liên quan đến thế này,anh nhất định sẽ cố để được ở bên em …
_Vậy tại sao anh lại bắt chị tôi đi
_Sự việc lộ ra thì tất cả đều nguy hiểm,do thư kí của anh k giải quyết sạch sẽ…
_Anh coi chị tôi là gì vậy…
Thư kí: Cậu chủ phu nhân đã biết chuyện và sẽ giải quyết ,phu nhân nói nhắn cậu như vậy ( Thành đổi sắc mặt)…
Thành: Đi đi chúng ta k ai quen ai nếu có ai hỏi em có quen tôi không,nhất định phải là không?chị của em sau khi xong vc sẽ dc về hãy chuyển đi nhanh nhất có thể ( Anh ta hôn lên trán tôi rồi lên xe phóng đi)
_Anh có thể nói cho tôi lý do không,cả anh và chị của tôi…a …a ( khóc nghẹn ngào nói vs theo xe)
(N): Thành ngồi trên xe đấm vào ghế
_Ai tiết lộ vậy
_Phu nhân nói đứa bé đó k phải con của cậu ,phu nhân đã cẩn thận xét nghiệm ADN từ trước rồi nếu không thật sự là giọt máu của cậu vs người như cô gái đó liệu phu nhân có để yên…
_Nối máy gặp bà ấy ngay đi…( kết nối trên xe) mẹ…chỉ là con chơi bời thôi mẹ…k có gì hết cả
_Mẹ hiểu con cứ bình tĩnh,có mẹ lo cho con thì không phải sợ gì,mẹ sẽ dọn dẹp sạch sẽ trên bước đường con đi…đến lúc con đàng hoàng quay trở về rồi con trai mấy việc nhỏ đó để mẹ làm…con hiểu ý mẹ không
_Con hiểu
_Vậy tốt rồi ( cúp máy)
Thư kí: Cậu Thành cho tôi hỏi 1 câu dc k?
_Cậu thật sự thích cô bé Ngân đó …
_Kp thích đâu tôi dường như đã yêu cô ấy rồi nhưng người như tôi sao có thể yêu ai được…( buồn bã nhắm mắt)…
Tôi về phòng trọ cứ đi ra đi vào rồi thấy chị lò dò đi về …bụng bầu vẫn không sao?
Nga: Mau đi khỏi đây thôi
_Chị em đã thu dọn đồ rồi chị có sao k
_Không sao đâu …đi thôi họ dặn đi càng xa càng tốt…( Chúng tôi bắt xe về ngay trong đêm về đến nhà căn nhà của nhà tôi trở nên như 1 đống tro tàn)…
_Chuyện gì thế này…( tôi và chị đi xung quanh nhà)…
Nga: Bố ơi mẹ…bà ơi…( tôi chợt nhớ đến lời anh ta nói) hắn có lẽ nào hắn đa làm gì k em?( Hàng xóm thấy tiếng gọi với)
Hàng xóm: Mẹ cháu đưa bà với bố cháu vào viện rồi nhà đột nhiên bốc cháy có lẽ do chập điện…may là mẹ cháu lúc ý lại đang bên nhà cô nhưng bà với bố cháu bị thương nặng lắm …( tôi và chị vội vã lên bệnh viện thấy mẹ gào khóc trong phòng cấp cứu)
Nga: Ôi mẹ ơi…mẹ ơi ( lao vào giường)
Mẹ: Con ơi bố con mất rồi…( tôi lảo đảo ngã bịch xuống sàn nước mắt rơi vô định) ông ơi con nó về rồi này…hai đứa nó về rồi này ( Chị dẫy dụa gào lên y tá phải đỡ)
Y tá: Kìa em đang bụng to thế này hãy để bố an nghỉ ( Tôi ra cạnh giường cúi đầu vào bố)
Tôi: Bố hãy ngủ yên nhé con mãi yêu bố …
3 hôm sau tang lễ diễn ra tôi đưa bố lên chùa rồi ngồi lặng yên ở sảnh…
Sư thầy: Người mất cũng đã mất còn người sống vẫn cứ phải mạnh mẽ sống,bố con trên trời sẽ không muốn thấy con thế này đâu…
_Thầy biết gì không có lẽ chính con đã hại chết gia đình mình,bố mất bà nội thì bất tỉnh sống thực vật…tất cả do con…lửa không biết phát ra từ đâu nhưng con biết ngọn lửa đó phát ra từ chính con…người đàn ông sư thầy từng nói k đến được với nhau …hắn là nguyên nhân gây ra mọi chuyện…( tôi bật khóc lớn như đứa trẻ và k kìm lại đươc…sư thầy với tay ôm đầu tôi)
_Con người đều có số mệnh lỗi không do con mà lỗi do tạo hoá …tạo hoá sinh ra những mối ác duyên khiến trái tim chúng ta sẽ có lúc đau đến xé lòng…
Tiếng khoc vang 1 góc Chùa cổ kính…tiếng khóc mà không biết lý do là tại sao?tại sao lại muốn hại chúng tôi,lá bùa mà chị nói liệu có phải đúng là sự thật…có liên quan gì tới vua chúa hay không?…
3 tháng trôi qua chị đã đến ngày sinh ,nhà chúng tôi ở nhờ trong chùa vì cũng chẳng còn nơi nào để sống…tôi tạm nghỉ học từ hôm đó để ở nhà chăm bà và phụ mẹ bán hàng…
Mẹ: Cô Thương ( hàng xóm) nói mẹ con mình đến nhà cô ý sống,nhà cô ý cũng neo người có hai mẹ con ck thì mất sớm…mẹ tính xin phép sư Thầy cho ra đó ở nếu k lúc sinh con ở lại đây k tiện…
_Mẹ cứ tính sao cho hợp lý là dc
_Con k đi học thì có theo kịp các bạn không
_Mẹ đưng lo con có thể tự ôn ở nhà được…sẽ cố theo kịp…( tôi dọn hàng về rồi giặt giũ xong lại nấu cơm còn chị cũng ôn bài lại chăm chỉ)
Nga: Chị cắm cơm rồi nấu nữa là xong( tôi cười nhẹ rồi ra giường bà…bà nằm nhìn lên trần nhưng k nói được…tôi lau bàn tay bà)
_Bà để cháu lau ngươi cho bà nhé …chị sắp sinh em bé rồi bà phải mau khoẻ để còn ẵm chắt nhé ( Bà ơ ơ gì đó k rõ tôi ôm bà rồi nhắm mắt) cháu muốn quên hết mọi chuyện bà ạ…nhưng cháu k quên dc kẻ khiến chị có bầu còn đốt nhà của chúng ta…hắn là 1 con ác quỷ ( Nga đứng ngoài nghe thấy việc có bầu liền quay đi)…
Hôm sau cả gia đình chào Sư Thầy để đi về nhà cô Thương ở nhờ…đi được nửa đường lên dốc chị kêu đau bụng…
Mẹ: Không khéo sắp sinh rồi
Chị: Mẹ ơi con vỡ ối rồi …
Tôi: Để em cõng đi cho nhanh mẹ về cpi đồ đi rồi nhờ cô Thương chăm bà giúp …
Mẹ: Mẹ lên ngay đi cản thận ( tôi cõng xuống chân đồi thì gặp Trí)
Trí: Đi đâu đấy
Tôi: Nhanh chị tao sắp đẻ chở lên viện với
Trí: Uk ( phóng nhanh lên viện )…
Ngồi bên ngoài mẹ sách đồ lên…
Y tá: Cpi đồ nhé sản phụ cpi sinh rồi ( Tôi mẹ và Trí đứng bên ngoài nghe tiếng oe oe …ai nấy vui mừng nở nụ cười trên môi)…
Mẹ :Sinh rồi ,sinh rồi ( Mẹ vui mừng Y tá bế ra)
Y tá: Xin chúc mừng 1 cô công chúa nhé ( Mẹ đỡ tay tôi nhìn đứa trẻ mà bao muộn phiền tan biến…môi tọp tọp đòi sữa)…
_Yêu quá mẹ nhỉ ( Bế con vào cạnh giường chị quay mặt đi) sao chị k nhìn con …
Nga: Chị ghét nó ( Câu nói như sét đánh ngang tai)
Mẹ: Ăn nói kiểu gì vậy chơi bời rồi sinh ra rồi lại bảo ghét là sao
Tôi: Chị đừng nói vậy phải tội lắm…( chị vẫn quay mặt đi)
Sinh con 1 tháng 20 ngày mà chị k cho con bú toàn mẹ và tôi ẵm…
Mẹ: Mẹ còn bán hàng con Ngân còn đi học mày phải trông con bé chứ…
Nga: Mẹ mang cho đi con k muốn nuôi nó
Mẹ: Cái gì ( mẹ tát bốp tôi gàn)
Tôi: Muốn hay k cũng k do chị quyết định ,chị làm mẹ kiểu gì vậy…
Nga: Chị k muốn sinh nó em thừa biết vì sao mà ( Tức tối đi qua tôi)…
Mẹ: Hết thuốc chữa ( Bưu điện báo giấy gì đó của chị về…chị mở ra hét ầm lên tôi bịt tai bé)
Nga:Đỗ rồi con đỗ rồi…
Mẹ: Đỗ gì
_Con dki thi trường đại học bên Nhật con đủ tiêu chuẩn học bên đó rồi
Mẹ: Điên à còn con bé con thì sao
Nga: Con nói mẹ cho đi nếu k để con mang đi cho …( chị giằng tôi gạt tay)
Tôi: Chị điên rồi
Mẹ: Tại sao mày lại ích kỉ vậy Nga…con của mày sinh ra mà sao mày lại nỡ lạnh nhạt k bế con suốt từ khi con bé dc sinh ra vậy…
Nga: Mẹ muốn con có tương lai không
Mẹ: Tất nhiên rồi nhưng
Nga: Nếu mẹ bắt con ở nhà ôm con rồi nuôi lớn đi xin vài ba việc nhỏ nhặt thì mẹ đang tự gϊếŧ tương lai của con…
Tôi: Chị im đi sao có thể nói nvay dc
Nga: Vậy mày nuôi đi tao nhường mày,mày dám nuôi và đủ bản lĩnh không?( tôi lặng im)…
10 ngày sau…trong 10 ngày đó bé Bông sốt cao cả đêm tôi phải rong rồi đến sáng mẹ tôi bế để tôi còn đi bán hàng…chị thì đi suốt 10 ngày chưa về…rồi đến khi có người đưa tờ giấy gửi lại về nhà…1 bức thư ” Con đi đây ,cám ơn mẹ đã giúp con có tiền để đi học,mẹ và em cố gắng giữ gìn sức khoẻ ,khi thành công con nhất định sẽ về làm mẹ tự hào”…
Tôi: Mẹ đưa tiền cho chị ấy rồi sao?
Mẹ: Phải mẹ muốn nó làm lại cuộc đời
Tôi: Còn bé Bông được 2 tháng,thậm chí trong thư chị ấy còn k nhắc đến bé Bông lấy 1 lần…
Mẹ: Mẹ sẽ đem bé Bông đi cho,bây giờ còn nhiều người hiếm muộn họ sẽ yêu thương con bé …
Tôi: Mẹ đồng tình với chị
Mẹ: Vậy còn cách nào con nói mẹ nghe xem…( mẹ khóc quay đi)
Đêm hôm đó nhìn bé Bông ngủ ngon lành…tôi mở tập sách vở ra rồi đỏ mắt cố nín khóc ( Bà nội nằm bên kia nhìn thấy) tôi gập sách vở gọn gàng rồi cho vào ngăn đóng lại…Hôm sau dậy sớm tôi lên trường xin lưu lại bạn bè thầy cô ai nấy đều bỡ ngỡ
Thầy: Có chuyện gì mà xin nghỉ 1 năm vậy
_Gia đình có việc nên em xin nghỉ ạ
_Thật tiéc cho em 1 học sinh giỏi của lớp
_Hẹn thầy năm sau ạ nhất định…( tôi quay đi cánh cổng trường đóng lại …tôi cứ đứng giữa ngã tư đường nhìn cánh cổng đại học mơ ước phải khép lại)…Về tới nhà thấy mẹ đang gấp đồ cho bé Bông
Mẹ: Đi đâu sớm thế con
Tôi: Mẹ con sẽ nuôi bé Bông
Mẹ: K dc vớ vẩn
_Con đã xin nghỉ học 1 năm rồi khi nào bé Bông đi học dc con sẽ đi học lại
_K dc mẹ chưa điên làm nvay khác nào hại con
_Vậy mẹ nỡ cho đi đứa trẻ đáng yêu là cháu của mẹ hay sao ( Mẹ lặng yên)…con sẽ nuôi bé Bông mẹ k cần lo…con nhất định sẽ nuôi bé Bông nên người…
_Nuôi 1 con người k đơn giản đâu con
_Con biết…nhưng con còn hai bàn tay lao động sẽ có thể nuôi được bé Bông ( mẹ bật khóc) con sẽ nuôi bé ( Tôi ôm bé Bông quay ra hiên) Dì sẽ nuôi con bởi vì con là cháu của Dì và là con của người mà Dì yêu ( Tôi nhắm mắt nc mắt tuôn )…
1 năm lại qua đi …tôi làm thuê đủ mọi việc trong thị trấn,chị gọi về nhưng chỉ găp mẹ… Bé Bông trộm vía lớn nhanh như thổi…
Cô Thương: Bông được dì Ngân nuôi trộm vía bụ bẫm …còn con bé Nga nó đã quên mất nó có con rồi…( tôi ăn vôi bát cơm)
Tôi: Cháu đi làm luôn đây ( tôi ra thơm Bông) dì đi làm đây k là muộn mất lại hết tiền mua sữa cho Bông
Mẹ: Ăn thêm đi con
_Con đi luôn đây ( Đạp xe đi)
Cô Thương: Con bé khổ quá chị sao đi làm rồi mà k có tiền phụ nó nuôi bé chứ
_Tiền hàng tháng gửi sang cho con Nga ăn học nên cũng k có,đủ tiền ăn sinh hoạt là may rồi
_Nó lớn rồi đi làm mà trang trải thêm chứ mấy triệu của chị sang đó k tiêu tiết kiệm thì bõ bèn gì
_Cũng bảo nó thế mà nó cứ ậm uk
_Cứ tnay bao giờ con bé Ngân đi học lại được
_Tôi sẽ xin thêm việc để làm thêm nhanh cho con bé còn đi học lại…
Tôi đạp xe đến xưởng may gặp Tuệ đang chuẩn bị ra sân bay ra nc ngoài học
Tuệ: Cố làm nhé mẹ tao bảo tháng này tăng lương cho mày đấy ( làm cho nhà Tuệ)
_Uk cố gắng học nhé …
_Ước gì mày cùng đi vs tao
_Chuyện đó có trong mơ thôi ,sang đó liên lạc về nhé
_Này …mày hy sinh cho chị mày có đáng k
_Với chị thì k đáng nhưng đánh với bé Bông ( Tuệ cười )
_Tấm lòng của mày sau này bé Bông nhất định sẽ báo đáp…
_K mong …( tôi cười)…
Làm tăng ca đến 3h sáng ngủ 1 tiếng lại dậy làm đến 9h sáng
Mẹ Tuệ: Ngân về nghỉ đi con cố quá k tốt đâu sức khoẻ trên hết
_Vậy cháu về đây ạ
_Uk thiếu tiền mua sữa cho Bông thì cứ bảo cô
_Dạ đủ cô ạ dạo này cũng k đóng bỉm nữa đỡ tốn hơn chút ạ chỉ có cái hay ốm thôi ạ…
_Uk nó k có sữa mẹ mà nghĩ mà thương ( tôi đạp xe về )
Cô Thương: Bé Bông sốt cao lắm có khi phải cho đi viện uống hạ rồi vẫn k đỡ
_Vâng để cháu ( tôi lại bế Bông đi đến viện khi mới làm cả đêm)… bế Bông buồn ngủ mà k dám ngủ…
Bác sỹ: Bé bị viêm phế quản nhẹ thôi về cho uống cái này …
_Dạ cám ơn bác sỹ ( về nhà Bông quấy tôi cứ bế rong khắp nhà đi qua giường bà nội) Bông ơi cụ đang nghe đấy nín đi con ( Bà nội cứ nhìn nhưng tôi biết ánh mắt bà muốn nói gì đó)…bà ơi con hnay thấy mệt thật sự…nhưng có bà và Bông chỉ cần thấy hai ngươi là con khoẻ rồi..( tôi cười bà rơi nc mắt tôi lau) bà đừng buồn con khoẻ …khoẻ mà…Ru Bông ngủ tôi vừa đặt lưng ngủ thì trời đã sáng Bông hạ sốt
Cô Thương: Lại cpi đi làm à con
_Dạ cô để ý hộ con nếu có gì gọi con nhé ( tôi đạp xe qua hàng sữa mở túi ra đếm mua thuốc hết hơn trăm…vẫn đủ mua sữa)…tôi thậm chí k bh ăn sáng…làm đến trưa điện thoại reo…người của uỷ ban
Uỷ ban: Mang giấy khai sinh lên để lấy bảo hiểm cho Bông nhé luôn nhé
_Dạ con cám ơn cô ( tôi đi qua chỗ mẹ làm k thấy mẹ)
Cô Bán cùng: Mẹ cháu đi làm thêm nữa rồi
_Ở đâu vậy cô
_Ở khu siêu thị mới mở đấy mà kiếm mẹ có vc gì vôi thế
_Mẹ cầm giấy khai sinh của Bông ạ cháu đến lấy mang lên xã lấy bảo hiểm cho Bông
_Uk đi đi ( tôi đạp xe nhanh tới trung tâm)
Sao mẹ làm lắm việc vậy nhỉ…lương cao chăng ( Tôi đến nơi thấy Mẹ đang kì cọ bàn mẹ cứ cọ còn thanh niên ăn vứt ra sàn mẹ lại nhăt…tôi đi đến)
_Mẹ giấy khai sinh của Bông mẹ để đâu
_Ở sau cái tủ quần áo của mẹ ý làm j đấy
_Mang vê đi xin bảo hiểm cho Bông
_Uk (tôi quay đi nghe tiếng Bịch …quay lại tháy mẹ Ngất)…
_Mẹ…mẹ sao vậy…( đưa vào trạm y tế mẹ bị suy nhược) mẹ cần tiền làm gì vậy
_Mẹ muốn con nhanh dc đi học lại còn về bé bông bị nhiễm trùng máu con giấu mẹ sao dc
_Con lo dc mà chỉ là con đang cố nghĩ cách
_Và mẹ phải gửi tiền cho chị con có tháng 1 lần còn có tháng phải 2 lần mẹ nợ đến 70 triệu rồi không biết đến bh trả đươc
_Chị ấy lo dc mẹ tại sao mẹ k nói cho con
_Nói làm gì Ngân này mẹ muốn con đi học lại đi con…đi đi …
_Bây giờ chưa được mẹ ạ…con có lẽ sẽ k đi học nữa
_K dc k thể dc
_K còn cách nào mẹ ạ con quên hết rồi ( tôi cố nói thế)
_K dc ôi trời ơi con nuôi con của chị gái mình liệu rằng con Nga nó có nhớ tới không ,sao mày dại vậy con
_Con k cần ai nhớ tới ( Tôi mím môi quay đi)
Về nhà tôi mở ngăn kéo sách vở đã bụi bặm…tôi cúi đầu xuống bàn khóc…rồi thấy tiếng ú ớ của bà nội…bà dơ được tay lên tôi vội ra túm lấy tay bà…Bà ú ớ k nói dc ra câu…
Bà ơi con sẽ chỉ chữ cái nếu đúng chữ nào bà gật để con ghép lại nhé ( Bà gật)…Bà cố gật cho đến khi câu ghép hoàn chỉnh ” Hãy sang Nhật tìm người phụ nữ đó nói rằng người bán bánh rán cần cô trả nợ” Bà người phụ nữ đó là người tên Tâm mà bà nhắc tới ( Bà gật) con nghĩ đó là chuyện vui chứ ạ ( Bà lắc đầu rồi tôi lại chỉ chữ ghép lại) ” Quán trà dưới 1 cây anh đào trắng và hồng là nơi cô ấy đến vào rằm tháng 7 hàng năm hãy đến đó” bà ơi nhưng cây anh đào đó ở đường nào ( Bà lên cơn hen rồi đột nhiên trợn mắt lên buông thõng tay) Bà…bà ơi … Cuộc đời tôi lại 1 lần nữa chứng kiến mất đi người thân…tôi ôm bé Bông lòng uất nghẹn…
Bé Bông: Mẹ…( con bé nhìn tôi gọi mẹ…tôi bật khóc)
_Từ giờ dì sẽ là mẹ của Bông…nhất định là vậy dì sẽ k để Bông của dì bị đau đâu…nhiễm trùng máu dì ghét cái tên đó ( Tôi ôm Bông rồi gấp đồ )
Mẹ: Con cầm lấy
_Cám ơn mẹ ( tiền mẹ đưa)
_Tiền mẹ để dành cho con đủ mua vé và ở lại 3 ngày ,trong 3 ngày liệu con có thể tìm thấy người phụ nữ kia không…
_Con sẽ tìm dc hy vọng cuối cùng giúp Bông như bà nói cô ấy rất giàu có …
_Chỉ sợ họ lật lọng nói kb con là ai
_Không con tin vào bà nội…cả cuộc đời bà nghèo nhưng chưa nhờ ai khi bà nói vậy con tin vào bà
_Đi đi con …nếu gặp Nga nói vs nó con của nó bệnh khó qua khỏi hãy về với con…
_Con sẽ nhắn Bông sẽ khỏi mẹ ạ chắc chắn…
Tôi sách túi lên đường tới đất nước có tên mặt trời mọc…vừa xuống sân bay cái tôi ngu nhất là tiếng nhật…học được vài câu …ánh nắng vẫn có mà tuyết thì phủ lối khắp nơi…nơi đây lạnh thật… gặp lái xe nào tôi cũng hỏi quán trà như bà tả k ai biết …tôi cứ lủi thủi đi bộ trên vai đeo chiếc ba lô tay cầm bánh mỳ và 1 cái bản đồ…tìm nơi của chị ở …đến chỗ chị ở căn nhà khá đẹp nằm ở thành phố luôn …tiền của mẹ để chị tiêu thế này sao ( tôi ấn chuông k ai ra mở) …ngồi chờ đến nỗi cóng tay…áo của mình không ấm gì cả…đến tối cũng không thấy chị về …tôi đói bụng đi bộ cho đến khi thấy có tờ rơi ở lễ hội bằng tiếng anh có chữ ăn miễn phí …mắt tôi sáng như bắt được vàng…đến nơi cả 1 quảng trường ai nấy đeo mặt nạ như thể đây là lễ hội hoá trang…bàn ăn bầy ra phía trước tôi hà hơi vào tay cho ấm rồi bê đĩa lên gắp thì 1 người đi qua va vào tôi làm rơi đĩa…đã vậy còn dẵm lên thức ăn…tôi tóm tay
_Này …( bỏ điện thoại ra sớt tiếng) sao không xin lỗi ( nói vấp đĩa áo choàng anh ta tuột xuống …anh ta đeo chiếc mặt nạ quỷ có dát màu vàng nửa khuôn mặt) tôi hỏi sao k xin lỗi…( anh ta gạt tay tôi cười đểu) đồ vô học ( mở máy ra sớt tiếp xem nói đúng k) à đúng rồi đồ vô học ( nhấn mạnh ) nói gì đi ( anh ta bỏ chiếc khăn trên chiếc áo vest khăn có hình hoa anh đào rồi lau tay quay đi…) đúng là đồ vô học ( đánh vần nói với) tiếng nhật sao mà khó quá vậy nói tiếng anh thì chắc ổn hơn …trông lịch lãm mà bất lịch sự ( áo anh ta tôi nhặt lên có mùi hoa rất thơm…tôi nhìn xung quanh tìm để trả lại áo vừa đi vừa cố ăn nốt miếng sushi)…người thì đông biết ở đâu mà tìm áo có vẻ đắt tiền lại thơm nữa ( tôi ngửi) thơm thật…( tự nhiên cười rồi thấy anh ta đi vụt về phía hàng cây) này…áo của anh ( tôi chen lên qua dòng người chạy theo đến hàng cây vắng k thấy anh ta nữa) rõ ràng là ở đây mà hay ma ( nghĩ đến nuốt nc bọt rồi quay đi thì anh ta đứng ngay sau) ôi mẹ ơi…anh k biết nói à ( tôi đưa ra chiếc áo) áo của anh ( anh ta cầm áo rất nhanh như thể tôi chỉ chớp mắt cái là áo trên tay tôi anh ta choàng vào vai hoa anh đào rơi xuống nơi tôi và anh ta đứng tôi đưa tay ra đỡ cánh hoa) đẹp quá …tôi lần đầu sang đây k ngờ dc ngắm cảnh đẹp thế này ( Tôi nhẩy lên túm cành hoa các cánh hoa rơi đầy lên đầu tôi…tôi cười tươi) hoa anh đào tôi đã thật sự đến Nhật Bản rồi…( anh ta quay đi bước nhẹ trong bóng tối)…Tôi đã từng nhìn phía sau của Thành cái cảm giác bóng lưng của người này có gì đó khác khác …tĩnh lặng trầm trầm và rất lạnh lùng….chỉ biết lặng yên nhìn theo 1 cách chăm chú…có lẽ giữa xứ người này đó là người ban đầu tiên mà tôi quen…cũng có thể là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời!
---------