Chương 3
“Người sinh vào tháng âm, ngày âm, giờ âm đối với ma quỷ mà nói là thuốc bổ tốt nhất.” Sau khi ngồi xuống, Tư Dật nói một câu đơn giản.
Đỗ Vi Vi vô cùng kinh ngạc: “Ý anh là, tôi chính là người sinh ra vừa đúng tháng âm, ngày âm, giờ âm kia sao?”
Tư Dật trầm mặc gật đầu.
Đỗ Vi Vi nổi cáu: “Cái này không phải giống với Đường Tăng trong Tây Du Ký hay sao?”
Vẻ mặt Tư Dật vô cùng nghiêm túc, lắc đầu: “Ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, nhưng ăn thịt em chỉ có thể tiến hóa một lần lên bậc cao hơn.”
Đỗ Vi Vi buồn bực. Ban đầu nàng vốn đã sợ rồi, vậy mà anh ta có cần phải nói đáng sợ như vậy sao?
Tròng mắt cô chớp động, nở nụ cười nịnh hót: “Anh lợi hại như vậy, khẳng định là có mấy thứ như bùa phép có thể đánh đuổi bọn chúng phải không?”
Tư Dật cũng cười cười với Đỗ Vi Vi: “Mấy cái bùa chú làm sao có thể an toàn bằng việc anh ở bên cạnh em chứ?”
Đỗ Vi Vi sầu não, đúng là mỗi lần gặp nguy hiểm, Tư Dật đều đến cứu cô trước tiên. Thế nhưng, nghĩ đến việc mỗi ngày sau này cô đều phải sống nơm nớp lo sợ. Dù sao cũng không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ăn, tắm, ngủ đến cả đi vệ sinh cũng phải mang Tư Dật bên mình chứ?
Cô mang một bụng thắc mắc muốn hỏi, chỉ là nhìn cái miệng như bị xiềng xích của Tư Dật, cô cũng không thể hỏi được gì.
Nhưng mà Tư Dật nói được thì làm được, Đỗ Vi Vi cuối cùng cũng biết sự “an toàn” anh đảm bảo là như thế nào.
Sáng hôm sau, cô vừa bước chân ra khỏi cửa, đã thấy Tư Dật đứng trước cửa chờ mình.
Anh yên lặng đứng tựa lưng vào hàng rào phía trước, cơ thể cao lớn, khuôn mặt đẹp trai làm những người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn.
Đợi Đỗ Vi Vi ra khỏi cửa, ánh mắt của Tư Dật trong chớp mắt đều rơi lên người cô. Nét mặt lạnh lùng vừa rồi phút chốc đã thành bộ dạng tươi cười dịu dàng.
Ban đầu Đỗ Vi Vi định khéo léo từ chối anh đến sớm đón cô, nhưng bị nụ cười của Tư Dật mê hoặc, không thể mở miệng nói được.
Khi hai người họ đến trước cổng trường, thì tin tức nam sinh đẹp trai nhất trường đưa cô đến trường đã lan truyền khắp trường, từng lớp một trước khi vào tiết học đầu tiên.
Những nữ sinh vây quanh ngoài cửa phòng nối liền không dứt, đều đến xem cô gái mà Tư Dật vừa ý có hình dáng ra sao.
Không ít người vừa nhìn thấy Đỗ Vi Vi, vẻ mặt khinh thường, có đố kị, nhiều hơn hết chính là thất vọng.
Rõ ràng mắt xanh của Tư Dật kém xa so với tưởng tượng của các cô ấy…
Đỗ Vi Vi bị người ta vây quanh xem như khỉ trong vườn thú. Vừa đến giữa trưa, thấy ánh mắt của các bạn học lăm lăm, nếu như không nhờ bạn cùng bàn ngăn cản, các cô ấy hận không thể nhào đến gào lên: Cô đâu phải gương mặt baby, mà chính là tấm ván chà quần áo, còn lùn tủn, bản thân chẳng hơn ai!
Ngay cả người bạn có quan hệ tốt nhất cũng cố nhìn cô chằm chặp: “Cậu từ khi nào đã quen thân với Tư Dật như thế hả? Sao cậu chưa bao giờ nói ra, tớ không phải là bạn tốt nhất của cậu hay sao?”
Đỗ Vi Vi bị nghẹn không thể nói gì.
Khi đến giờ tan học, Tư Dật đã đứng chờ trước cửa phòng học của cô. Đỗ Vi Vi xém chút nữa đã bị ánh mắt thèm khát, đố kị, căm hận của các bạn học nữ đâm thủng, cô chỉ có thể bỏ chạy trối chết.
Cô ôm đầu khóc than: “Dù sao có chuyện anh cũng tới kịp để cứu tôi, chúng ta quay về như trước đây đi!”
Tư Dật nhíu mày lắc đầu: “Bọn chúng đã phát hiện ra em.”
Ngụ ý rằng, cô so với trước đây còn nguy hiểm hơn, anh nhất định sẽ không tới kịp để cứu mạng cô?
Được rồi, cái mạng nhỏ của cô vẫn quan trọng hơn. Đỗ Vi Vi quyết định làm lơ tất cả ánh mắt như dao găm của các bạn nữ, cũng xem Tư Dật như sợi rơm cứu mạng mà nắm chặt bên người…
Chỉ có một thắc mắc, trên đời này có người nào giúp đỡ mà không cần báo đáp sao?
Đỗ Vi Vi nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: “Vậy anh muốn lấy thứ gì trên người tôi, hay là muốn tôi trả cái giá thế nào?”
Tư Dật lại trầm mặc một lúc, rồi mới nói: “Anh muốn em làm người yêu của anh.”
Người yêu?
Đỗ Vi Vi sửng sốt, cô nghĩ đến vô số khả năng, lại không nghĩ đến việc này.
Nhưng làm người yêu kiểu nào? Nhưng như thế có thể Là Tư Dật bảo vệ cô chẳng quản ngày đêm?