Chương 2
Mấy ngày tiếp theo Tư Dật cũng không có biểu hiện khác thường, Đỗ Vi Vi cũng yên tâm hơn đôi chút. Thế nhưng vào giờ tan học hôm nay đã bị phá vỡ.
Bạn cùng bàn khua chân múa tay, nói năng lộn xộn kéo cô: “Vi Vi, anh ấy, anh ấy đến…”
“Ai cơ…” Đỗ Vi Vi còn chưa hỏi xong, đã thấy Tư Dật thong thả đi vào phòng học, chậm rãi đến trước mặt của cô.
“Về cùng nhau được chứ?” Tư Dật mỉm cười mời cô.
Đỗ Vi Vi hơi run run một chút, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: “Được!”
Cô có lô lốc đồ phòng thân, cô sợ ai nữa chứ?
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái, Đỗ Vi Vi và Tư Dật sóng bước trên sân trường.
Cô kéo cây thánh giá đeo trên cổ lộ ra ngoài, một tay cầm kính bát quái, một tay khác nắm lá bùa, lúc nào bất thường thì sẽ ngay lập tức dán lá bùa lên trán Tư Dật.
Anh thấy bộ dạng Đỗ Vi Vi như đang gặp kẻ thù, đôi mắt anh chứa đầy ý cười cùng cưng chiều. Anh vươn tay cầm thánh giá, lại cúi đầu nhìn kính bát quái: “Làm rất tinh xảo, không ngờ Vi Vi lại thích những thứ này.”
Vậy mà không sợ sao? Chính là nói, quỷ nam này có đạo hạnh quá cao, mấy thứ này không nhằm nhò gì?
Đỗ Vi Vi vô vàn hối hận đã không bắt được con chó đen của nhà hàng xóm. Cô tin nếu có máu chó đen trong tay, thì con quỷ kia không hiện nguyên hình không được…
Cô bỗng dưng ngẩng đầu, mỉm cười, tay chỉ một quán nhỏ trước mặt nói: “Tôi đói bụng, đi ăn chút gì đi?”
“Được.” Tư Dật cũng không có ý kiến nào. Sau khi hai người ngồi xuống, có hai bát đặt trước mặt.
Đỗ Vi Vi đem toàn bộ tỏi Tứ Xuyên trong lọ đổ vào trong bát của anh, nhiệt tình nói: “Tỏi có nhiều chất bổ, rất tốt cho sức khỏe, ăn nhiều một chút.”
Tư Dật tính cách tốt nên gật đầu, không để ý tỏi trong bát gần như muốn tràn ra ngoài, lại nói: “Đừng chỉ quan tâm đến anh, em cũng ăn đi.”
Đỗ Vi Vi vẫn còn muốn đem lọ tỏi Tứ Xuyên trên bàn bên cạnh trút hết vào bát của anh, lại nghe Tư Dật không chỉ không để ý mà còn quan tâm ngược lại cô. Trong lòng cô có chút băn khoăn, ngượng ngùng sờ sờ mũi, ngừng tay lại.
Nhưng mà Tư Dật vẫn vô tư gắp tỏi bỏ vào miệng, không bị ảnh hưởng chút nào.
Chân lừa đen đã được Đỗ Vi Vi nhân lúc Tư Dật không chú ý, liền nhét vào trong túi xách của Tư Dật. Dễ nhận thấy, ngoại trừ thánh giá, kính bát quái ra, tỏi cũng không có tác dụng rồi.
Lá bùa mà thiếu máu chó cũng không thể dùng được. Lẽ nào cần phải dùng đòn sát thủ, lấy ra kiếm gỗ đào đâm vào tim của anh ta?
Đỗ Vi Vi yên lặng suy nghĩ loạn cả lên. Mũi kiếm gỗ đào cũng không sắc bén lắm, nhưng mà đâm lên người cũng sẽ rất đau.
Trong lúc cô đang suy tính, thì Tư Dật đã từ từ đem cả bát to “thêm nguyên liệu đặc biệt” nhét xong vào bụng.
“Vi Vi, anh không phải quỷ.”
Đỗ Vi Vi kinh ngạc nhìn anh lấy chân lừa đen trong túi xách ra đặt trên bàn. Hóa ra người này đã sớm biết chuyện mờ ám của cô?
“Vậy anh là người?” Có thể là cô thực sự đã hiểu lầm Tư Dật rồi?
Người đối diện mỉm cười, bờ môi cong cong hiện lên chút đau khổ: “Cũng không phải.”
Người không phải người, quỷ không phải quỷ, vậy là cái gì đây?
Đỗ Vi Vi đau đầu, dứt khoát đổi sang vấn đề đơn giản hơn: “Vậy anh không phải là Tư Dật, đúng không?”
“Đúng, không phải.” Anh trả lời ba lần, lần nào cũng lấp lửng nước đôi.
Cô bực mình, người này nói chẳng khác nào chưa nói.
Tư Dật mím môi cười: “Vi Vi, anh sẽ không hại em, cũng không nỡ hại em.”
Đỗ Vi Vi bị anh nhìn chăm chăm, những lời bên tai rất mập mờ, cô đỏ mặt cúi đầu.
Thật nhìn không ra, Tư Dật ngày thường lạnh như băng lại sẽ nói những lời dịu dàng ngon ngọt…
Cô đẩy ghế “xoạt” một cái, đứng dậy, áy náy nói: “Ăn no rồi, chúng ta đi thôi.”
“Em muốn đi đâu? Phía trước có một quán cà phê rất nổi tiếng, tiệm bánh ngọt bên cạnh nghe nói cũng rất ngon, còn cái nhà hàng xoay tròn trên tầng cao nhất của trung tâm bách hóa…”
Đỗ Vi Vi quay mặt sang bên, không dám nhìn Tư Dật. Cô thay đổi tầm nhìn, mở miệng nói oang oang liên tục.
Lúc qua đường, đi được phân nửa, cô đột nhiên cảm thấy cả người cứng lại, hai chân tựa như bị thứ gì đó cuốn lấy.
Đợi đến khi Đỗ Vi Vi cúi đầu, thiếu chút nữa hét chói tai.
Vô số những làn khói đen hóa thành những cánh tay từ trên mặt đường nhựa vươn ra, nắm chặt hai chân của cô, cô căn bản không thể nhúc nhích được. Mặt đất từ từ biến thành mặt nước. Đỗ Vi Vi thấy mình dần dần lún xuống từng chút một. Những cánh tay đen bò đến lưng, ngực, khiến cô gần như không thở nổi…
“Cứu…” Đáng sợ nhất chính là, Đỗ Vi Vi đột nhiên phát hiện cổ họng của mình dường như bị tảng đá chặn lại, chợt mất đi tiếng nói.
Mắt thấy đèn xanh dành cho người đi bộ lập lòe rồi biến thành màu đỏ, cô đang đứng ở giữa đường, kinh hoàng mở to mắt. Cô ngơ ngác đứng nhìn chiếc xe tải đang từ chỗ rẽ chạy như bay đến.
Lẽ nào hôm nay, cái mạng nhỏ của cô gửi gắm tại chỗ này sao?
Không, không được!
Đỗ Vi Vi khó khăn quay đầu, bên cạnh không có ai, trên đường vắng vẻ, chỉ có chiếc xe tải kia đang băng băng xông thẳng về phía cô. Trên ghế lái hoàn toàn trống không, căn bản không có tài xế!
Cố chỉ kịp nhắm tịt mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh bản thân mình máu me tung tóe.
“Ầm___” Một tiếng nổ lớn, những ràng buộc trên chân Đỗ Vi Vi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.
Hai chân cô mềm nhũn cả ra, đặt mông lên mặt đất.
Sau đó mở mắt, Đỗ Vi Vi không kiềm được há miệng kinh ngạc. Chiếc xe tải chỉ cách mặt của cô có mười phân. Nếu như trễ một giây thôi, khẳng định sẽ là…
Cô chầm chậm quay đầu, thấy Tư Dật một thân đồ trắng đang đứng bên cạnh, một tay dễ dàng cản xe tải. Anh không thèm nhìn vết lõm sâu trên đầu xe, cúi đầu xuống, một lọn tóc đen rớt lên vai, ôn nhu hỏi: “Vi Vi, em không sao chứ?”
“Không…” Vì quá đỗi khϊếp sợ, Đỗ Vi Vi run rẩy, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười nhạt thay lời cảm ơn.
“Đây là sao vậy?” Cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt đã biến trở về nguyên trạng, trên lối đi bộ người qua kẻ lại, chiếc xe tải lớn cũng không thấy đâu.
Ánh mắt của người qua đường đều dồn về phía hai người bọn họ. Đỗ Vi Vi chống tay nhấc chân mới đứng dậy được. Tư Dật đã khôi phục bộ đồng phục trên người cũng giúp cô một tay.
“Chút mánh khóe mà thôi.” Vẻ mặt của anh thản nhiên, nhìn bộ dạng quen thuộc của Tư Dật khiến lòng Đỗ Vi Vi yên tâm hơn.
Thế nhưng, trong lòng cô có một linh cảm. Từ việc bị chìm ở biển đến chuyện bị xe tải đυ.ng trên đường, tất cả những chuyện quái lạ này đều là nhằm vào cô!
Bụng đầy nghi hoặc, ngoài Tư Dật ra, Đỗ Vi Vi không tìm được ai để hỏi.
“Trong xe tải không có tài xế, còn có những bàn tay đen thui nữa…”
Cô vẫn còn nhớ rõ đυ.ng chạm của những bàn tay lạnh thấu xương đó, cô khẽ rụt cổ lại: “Anh biết những cái này là gì, đúng không?”
Tư Dật trầm mặc trong giây lát, mới nói lảng nói tránh: “Có anh ở đây, sẽ không để bọn chúng làm hại đến em.”
Đỗ Vi Vi tức giận: “Tôi là người bị hại, dựa vào cái gì mà mỗi ngày đều phải sống trong nỗi sợ hãi cơ chứ?”
Tư Dật khẽ thở dài, biết chuyện này rất khó tiếp tục giấu giếm được nữa. Anh kéo cô vào một nhà hàng gần đó, tìm chỗ trống, đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện nói ra hết…