Chương 2:

【Ba năm sau, Los Angeles, Mỹ】

"Anh Tần Xuyên, chúc anh ngủ ngon."

Người phục vụ dọn đĩa đi, xoay người bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Một lúc sau, Luca đi vào, vểnh chân ngồi ở trên sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, hai tay đặt trên lưng sô pha, nhìn chằm chằm Tần Xuyên vừa tắm xong đang lau tóc.

"Xuyên, đừng để quá mệt, đi ngủ sớm một chút."

Giọng Luca rất rất êm tai, là một loại giọng nam trung chính trực, nó luôn khiến người ta liên tưởng đến một số điều tươi đẹp rạng rỡ, ngay thẳng hào hùng.

Tần Xuyên đã nhiều lần nói rằng hắn thực sự không thích hợp làm quản lý võ sĩ quyền anh mà nên làm quản lý của đại sứ từ thiện có vẻ tốt hơn nhiều.

Và bản thân Luca cũng là một anh chàng đẹp trai truyền thống với đôi lông mày rậm và đôi mắt to, vóc dáng cũng rất cao.

Có ngoại hình đẹp, kỹ năng giường chiếu thì đỉnh cao, bất kể hắn đi tới đâu cũng luôn có rất nhiều cô gái nóng bỏng yêu thích.

Còn Tần Xuyên luôn im lặng, không hài hước và trầm mê với công việc cùng rèn luyện nên không hề thu hút được sự ưu ái của nhiều cô gái.

"Tôi không có nhiều bạn gái để chờ phục vụ thì làm sao mà mệt được."

Vừa dùng khăn lau tóc, Tần Xuyên vừa cười trêu chọc Luca.

Luca nhướng mày, không nói nữa vừa nhìn thân hình thon dài kiện mỹ của Tần Xuyên vừa hút một điếu thuốc.

"Ê!"

Từ trong gương, Tần Xuyên tình cờ đối diện với ánh mắt có hơi mê mang của Luca trong làn sương khói xì gà.

Luca nhanh chóng định thần lại và ho một cách lúng túng.

"Bị một người đàn ông nhìn như vậy, quái lắm đấy!"

Vẻ mặt Tần Xuyên cố ý kinh hãi nhìn Luca.

Luca cười ha ha:

"Tôi thích mỹ nữ ngực khủng mông to! Được rồi, cây rụng tiền của tôi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Nói xong, Luca bỏ điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, đứng dậy, đút một tay vào túi rồi mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Tần Xuyên cười cười, cầm điều khiển tắt đi TV trong khách sạn, sau đó uống một hớp nước hoa quả rồi nằm xuống giường chuẩn bị ngủ.

"Mở cửa!!"

"Mở cửa!!"

"Đùng đùng!"

Hai phát súng đã được bắn ra.

Tần Xuyên còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt khóa cửa đã bị nổ tung, cánh cửa bị cưỡng ép mở ra.

Tần Xuyên vốn đã nằm trên giường nhanh chóng lăn người xuống giường, vừa mới xuống đất, một đám người mặc đồng phục cảnh sát Los Angeles đã bước vào.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Tần Xuyên mặc quần áo, bình tĩnh đứng ở cửa.

"Xin lỗi, anh Tần Xuyên, chúng tôi là cảnh sát phòng chống ma túy Los Angeles, có người báo cáo anh tàng trữ ma túy, chúng tôi cần tiến hành kiểm tra toàn bộ phòng của anh ngay bây giờ. Đây là lệnh khám xét..."

Cảnh sát dẫn đầu còn chưa kịp nói xong, cảnh sát đứng bên cạnh đã lao tới, vươn tay đấm vào bụng Tần Xuyên.

"Ô..."

Người đàn ông ra tay không kịp đề phòng khiến Tần Xuyên trở tay không kịp ôm bụng lùi về sau hai bước.

Tần Xuyên lạnh lùng nhìn những cảnh sát tiến vào, trên tay bọn họ đều cầm dùi cui, Tần Xuyên đứng bên cạnh không nói lời nào, kẻ thức thời không cần nói gì cả.

"Mẹ kiếp... chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!"

Nghe thấy tiếng động từ trong phòng Tần Xuyên phát ra rồi nhìn thấy anh bị cảnh sát đấm một cú, Luca điên cuồng đẩy ra đám người xông vào, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, kiểm tra thân thể anh rồi hét vào cảnh sát đang chuẩn bị khám xét:

"Chết tiệt! Đồ chó đẻ! Cảnh sát được tùy tiện đánh người sao?"

Người cảnh sát cao gầy vừa mới cho Tần Xuyên một đấm cười đi tới trước mặt Luca, đột nhiên cầm cây dùi cui của mình dí vào cổ Luca, rướn người đẩy Luca vào tường sau đó hung ác nói:

"Không tồi đấy người anh em, mày nói có lý! Là vậy đấy!"

Nói xong, viên cảnh sát rút tay lại, giơ chân dùng đầu gối thụi vào bụng Luca khiến hắn cúi người phát ra tiếng ậm ừ nghẹn ngào.

"Đủ rồi, câm miệng lại cho tôi."

Tần Xuyên vươn tay nắm chặt cánh tay Luca, trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nhắc nhở không được nói lung tung.

Rốt cuộc họ không biết những người cảnh sát này đến đây làm gì, thanh minh với họ tương đương với việc mặc cả với gái mại da^ʍ đứng trên đường, điều đó là vô nghĩa.

Luca liếc nhìn Tần Xuyên, gật đầu, vẻ mặt hắn cảnh giác đứng đó không nói lời nào.

Một nhóm cảnh sát lục soát căn phòng,

"Nói mau, thuốc phiện đặt ở đâu?"

Tần Xuyên lắc đầu hờ hững:

"Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi, tôi chưa bao giờ động đến thuốc phiện."

Tần Xuyên vừa dứt lời, cảnh sát ở bên cạnh liền tìm được một túi bột màu trắng trong qυầи ɭóŧ của Tần Xuyên.

"Chết tiệt... đây là cái gì? Nhìn xem, đây là cái gì?"

"Heroin!"

Một cảnh sát lắc lắc heroin trước mắt Tần Xuyên.

"Luca, sao lại thế này?"

Tần Xuyên rốt cục cảm giác có cái gì không đúng, nghi hoặc quay đầu nhìn Luca, hắn cũng lắc đầu nói không biết.

"Tìm luật sư cho tôi. Ngay bây giờ."

Tần Xuyên thì thầm với Luca.

"Bây giờ, anh Tần Xuyên, chúng tôi sẽ bắt anh vì nghi ngờ tàng trữ ma túy."

"Trận tiếp theo của anh cũng sẽ bị truất quyền thi đấu."

Nói xong, một đôi còng sáng bóng tựa vào trên tay Tần Xuyên.

"Xuyên, hãy chờ tôi!"

Trước khi Tần Xuyên bị cảnh sát đưa ra ngoài, Luca tỏ vẻ mình nhất định sẽ giúp anh tìm luật sư để khởi kiện.

Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất 【Nhà tù Bismarck 】

Nhà tù Bismarck hay còn gọi là “Nhà tù sắt” được đặt theo tên của Thủ tướng Bismarck, cho đến nay đây là nhà tù được quản lý nghiêm ngặt nhất thế giới.

Hầu như tất cả những tên tội phạm nghiêm trọng từ khắp nơi trên thế giới đều bị giam giữ ở đây - những kẻ gϊếŧ người, hϊếp da^ʍ, đốt phá và cướp của.

Nhà tù này được thành lập bởi người Mỹ và được điều hành bởi người Mỹ.

Một chiếc xe chở phạm nhân đưa họ đến trước cổng trại giam.

"Xuống xe và xếp hàng!"

Một số quản giáo cầm súng mở cửa và thúc giục họ ra xuống xe.

Lúc này có hai quản giáo ở hai bên xe chĩa súng vào họ để phòng ngừa ngăn chặn bất cứ ai có ý đồ trốn thoát.

Tần Xuyên cùng hai người ngồi chung xe đi xuống.

"Đứng vững cho tôi!"

Quản giáo cảnh giác liên tục cảnh báo họ.