Chương 50: Ngươi giận?

Hắn vậy mà lại thực sự tức giận? Đợi khi Phong Sơn chữa trị cho Ngọc Linh đi ra thì không thấy bóng dáng hắn ở đâu cả. Minh Hải bỏ đi đâu rồi?

Minh Hải thực ra không bỏ đi hắn chỉ đang tìm dấu vết đám thú kia để lại. Chúng bị thao túng và điều khiển, quỷ dị ở chỗ tại sao chúng cứ nhắm vào Phong Sơn một sống hai chết trong khi đối với hắn chỉ là kìm kẹp không cho hắn động thủ. Còn Ngọc Linh kia nữa, nàng ta không yếu đến mức đó được, vì lí do gì lại lao đi tìm chết như thế kia chứ? Có thể đánh tại sao lại đỡ, có phải cố ý bắt Phong Sơn nợ mối nợ ân tình! Hôm trước đã tra ra nàng ta có liên quan tới đám người Lôi điện dính lứu quỷ tu, đám thú kia có khi nào do nàng ta điều khiển. Vấn đề là bằng chứng đâu? Quay lại đây cũng là để tìm ra manh mối. Ai ngờ nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, không chút dấu vết sót lại nào.

Hắn nháy mắt liền đổi sắc mặt âm trầm. Búng tay một cáu liền triệu hồi Tiểu Cẩu. Tiểu Cẩu bị gọi tới liền biết sự việc nghiêm trọng, nó trực tiếp tìm manh mối xem có ra được chút dấu vết quỷ tu nào không. Không phụ kỳ vọng, nó thực sự lôi ra được một mảnh ngọc câu hồn. Miếng ngọc này nếu tách làm hai thì chủ thể có thể điều khiển được đối phương. Mà vị trí rơi thứ này cách chỗ con đầu đàn bị đánh văng ra lúc trước không xa. Thực sự có kẻ điều khiển đám linh thú kia. Khoảng cách thao túng còn phụ thuộc vào năng lực người điều khiển. Trong Mật Lâm này có hai người của Lôi điện mà thôi. Ngọc Linh ở ngay đây nàng ta sẽ không thể điều khiển lộ liễu vậy được. Vậy kẻ còn lại chính là Công Hoan người cùng thuộc lôi điện.

Kẻ này vốn là sau khi điều tra Lôi điện thì Minh Hải mới chú ý tới. Hắn đang người nhỏ con, mắt híp, lông mày thưa, mũi quặp xuống, khoé miệng lại lúc nào cũng nhếch lên vô cùng đáng ghét. Hắn là Đạo Tôn từ Chí Hạ tới. Chuyện này chắc chắn không phải là trùng hợp.

Sau khi quay lại hắn nhất định phải nói cho Phong Sơn tất cả. Vốn chưa muốn nói, nhưng hôm nay nhìn Ngọc Linh đánh chủ ý lên người Phong Sơn thì hắn phải nói. Hắn đành đánh cược một trận vậy.

Hắn đen theo mảnh ngọc câu hồn kia quay lại tìm Phong Sơn. Đáng tiếc, lúc hắn trở lại thì thiên la địa võng lại đang chờ đợi hắn.

Khi vừa về tới nơi thì Minh Hải đã thấy khác lạ. Xung quanh có nhiều hơn một khí tức quen thuộc. Thì ra nơi này đã có rất nhiều người đợi hắn quay lại. Vừa thấy Minh Hải, Ngọc Linh đã lê lết thân tàn đi ra, hắn nhớ nàng ta không hề bị thương nặng như vậy. Ngọc Linh yếu ớt chỉ vào Minh Hải nói:

- Ma Vương, ngươi ẩn cũng thật sâu!

Minh Hải phút chốc cũng la ngạc nhiên, không ngờ bản thân lộ rồi. Nhưng điều tiếp theo đó hắn nghĩ tới là: "Phong Sơn đâu rồi!" Ngài là cũng hắn tới, hắn bị lộ liệu ngài có bị liên luỵ.

Quét mắt một lượt tìm người, thì ra là các đại lão các vị thần đều có mặt cả rồi! Thiên la địa võng này e ra đã bày đẹp. Hắn liền khẽ động một chút lộ ra bản thể chân khí. Tiểu Hắc bên cạnh cũng hóa nguyên hình luôn. Lộ rồi thì lộ thôi. Hắn quắc mắt nhìn Chiến Thần đứng ngay giữa.

- Phong Sơn hắn đâu?

Khương Kỳ bên cạnh quát lớn:

- Ngươi còn hỏi tới hắn? Hắn bị ngươi dẫn dắt theo con đường sai trái lại tự mình đi vào tà tu tu luyện thứ yêu khí hại người. Ta phải giúp hắn tu lại từ đầu..

- Ngươi câm miệng, mắt chó nào của ngươi thấy Phong Sơn hại người?

Minh Hải hét lên tức giận. Ngay lúc đó, Lôi điện chủ thần chủ phẩy tay một cái. Từ phía sau, Phong Sơn từ từ bay lên. Ngài đang bị nhốt trong một vòng cấm chế siêu cấp. Bị trói bằng tử lôi đau đớn vô cùng.

Minh Hải đỏ mắt, khố kiếp, lũ ngu ngốc này làm gì Phong Sơn của hắn thế kia. Tiểu Cẩu lúc này lên tiếng nhắc Minh Hải:

- Chủ nhân, quanh thân Đạo Tôn có yêu khí.

Minh Hải quắc mắt nhìn Ngọc Linh:

- Là ngươi?

Khốn kiếp, cô ta vậy mà dám ám hại Phong Sơn, đem yêu khí bao quanh ngài ấy.

Chuyện này là sao?

Chính là vào lúc Phong Sơn đi ra ngoài tìm Minh Hải thì Ngọc Linh đã hạ quyết tâm với ngài ấy. Cô ta đem yêu khí quấn quanh Phong Sơn rồi báo với các điện chủ để họ công kích và bắt giữ Phong Sơn. Thậm chí ngài ấy còn không có cơ hội để kháng cự. Và dù hành tung của Minh Hải có bí mật ra sao thì vẫn khiến Ngọc Linh nghi ngờ. Từ khi còn ở Thiên Nguyên nàng ta đã nghe về mối quan hệ tốt giữa Phong Sơn và Ma Vương. Thời gian qua dù nghe ngóng cỡ nào cũng không tra ra tung tích lai lịch Minh Hải nên nàng ta đoán chính là Ma Vương kia. Bắt Phong Sơn xong thâm nhập thần thức dù bị chống cự nhưng những kẻ đó đều là chủ thần điện thì sức mạnh cao hơn Phong Sơn rất nhiều. Cưỡng chế thâm nhập khiến Phong Sơn có bao nhiêu là đay đớn.

Quay lại thực tại, chính lúc này Phong Sơn cũng đang bất tỉnh trong cấm chế kia. Ngài ấy ghét nhất là sự không chỉnh chu. Nhưng bây giờ nhìn ngài ấy mà xem, tóc tai tán loạn, trên quần áo còn dính vài đốm đỏ do máu loang ra. Minh Hải có bao nhiêu là đau lòng, hắn nắm tay chặt lại thành quyền. Trầm giọng nói gằn ra từng tiếng:

- Các ngươi còn một hai nói bản thân là thần. Ta thấy mắt các ngươi lúc này chẳng khác nào mắt chó. Đứng bên cạnh yêu tu còn không biết. Đánh bậy đánh bạ lên người ngài ấy.

Hắn vừa nói vừa quét tay qua đám người Lôi điện rồi dừng ánh mắt đau lòng nhìn Phong Sơn.

Lâu thêm một khắc Phong Sơn của hắn liền đau thêm một một phần. Hắn không thích rườm rà với đám người đó nữa liền ra hiệu cùng Tiểu Cẩu xông lên đánh một trận.

Đánh đâu diệt đó, đám người tu tiên bị đánh văng ra nằm đầy ra đất. Hắn vừa đánh vừa trông chừng Phong Sơn trên đó. Nhanh không ngài ấy sẽ đau.

Hắn dùng cả hắc hỏa ra đánh, đánh tới tán loạn một đoàn. Tiểu Cẩu cũng xông pha quyết liệt. Đâu đó giọng chiến thần vọng ra:

- Không nghĩ hắn vậy mà có một thần thú ở bên.

Đánh một lúc Minh Hải đốt cháy một mảng thì ngay lúc đó Lôi chủ dùng cách uy hϊếp để ngừng chiến.

- Ma Vương ngươi nhanh dừng tay nếu không ta sẽ gϊếŧ người này.

Hắn vừa nói vuầ điều khiển lôi thật trong cấm chế. Phong Sơn dù bị bất tỉnh cũng bị làm đau đến nhăn nhó mặt mày trực tiếp tỉnh rồi lại ngất đi.

Khương Kỳ đau lòng đồ đệ cũng nhanh lên tiếng

- Lôi thần người nhẹ tay chút, hắn dù sao cũng là đồ đệ ta. Đứa nhỏ tâm tính không xấu ta sẽ dạy bảo lại. Người..

Còn chưa nói hết câu Lôi thần đã quát lớn

- Khương trưởng lão. Hắn là yêu tu, có thể cải tà quy chính là tốt còn không thì hy sinh vì đại nghĩa là tốt hơn.

Bên này Minh Hải tia máu đã đỏ cả hai mắt. Khốn kiếp, ai là ma tu chẳng phải Lôi thần kia rõ nhất sao. Vậy mà dám uy hϊếp hắn, hắn thực muốn bóp chết kẻ làm Phong Sơn đau đớn.

Hắn phát điên khi nhìn thấy cảnh này, vì vậy đã khuếch đại sức mạnh lên cả chục lần nhờ nuốt linh đan. Sau đó nhún chân một cái trực tiếp đẩy ngã đám người chắn trước mặt rồi lại dùng một quyền đấm ngã Lôi thần chủ. Hắn trực tiếp đem cấm chế nắm lấy rồi toàn lực phá bỏ. Trong lúc đó Tiểu Cẩu hộ pháp cho hắn, bị đánh bay nó lại tức khắc chạy lại. Toàn thân Tiểu Cẩu nhớp nháp bởi vì lông đen không thấy rõ nhưng như vậy thì máu cũng đã nhuốm toàn thân rồi.

Hắn gồng mình hét lớn, đem tay bọc hắc hỏa nắm thẳng vào cấm chế toàn lực bẻ ra. Hắn hét lớn dần theo lực đạo trên tay hắn, mắt mũi đều đã chảy ra dòng máu thâm đen. Tiếng hét xuyên qua cấm chế đánh thức Phong Sơn đang yếu ớt ở trong. Ngài khó khăn nói hắt ra thành tiếng.

- Minh Hải.. ngươi đi đâu? Ngươi.. giận?

Minh Hải đang gắng toàn lực bên ngoài nghe vậy điên cuồng lắc đầu. Hắn ngừng hét trả lời Phong Sơn nhưng tay hắn vẫn dùng toàn lực:

- Ta không giận.. ta đi tìm chân tướng giúp người.

Phong Sơn nhếch miệng cười rồi lắc đầu:

- Không quan trọng nữa..

Đúng, ngài là sau khi tận mắt nhìn thấy Ngọc Linh làm vậy với mình thì đã hoàn toàn sụp đổ. Tiên đạo gì? Tu tiên gì? Chính nghĩa gì?

Năm đó trên đỉnh Hoàng Đạo cũng vậy, hết phản đồ lại tới tranh đoạt song phượng. Bây giờ cũng thế, ngài cuối cùng tại sao luôn gặp phải mấy điều này! Người cùng tu tiên, đạo hữu, sư phụ, bằng hữu.. đến cuối cùng lại chỉ có người bên ngoài cấm chế kia là thực tâm cho ngài. Cười khổ đến hộc ra ngụm máu tươi. Ngài biết dù có nói sao hắn cũng sẽ không từ bỏ cứu ngài. Tiểu Cẩu cũng đáng thương như kia rồi..

- Tiểu Cẩu..

Ngài gọi một tiếng Tiểu Cẩu ngước mắt lên nhìn, đôi mắt tuy đang rất cuồng nộ nhưng nhìn phía ngày đã hòa hoãn hơn:

- Ngươi nhớ phải đưa chủ nhân ngươi đi. Còn có song Phượng nữa, đem chúng về cho đệ nhất.

Nghe lời này ai cũng biết ngài định làm gì, Minh Hải điên cuồng lắc đầu:

- Đừng mà.. đừng mà..

Phong Sơn nhìn hắn rồi cười:

- Nếu có kiếp sau.. ta muốn được như Minh Hải vậy.

Nói rồi không kịp để cho Minh Hải nói gì, Phong Sơn liền vận khí ngược khiến đan điền nổ tung tự bạo. Một dòng máu nhuốm đỏ y phục của ngài. Minh Hải như hóa đá, miệng hắn run rẩy rồi gào thét điên dại. Người chết, cấm chế tự giải, Minh Hải lao lên đón lấy Phong Sơn đang rơi xuống.

Song Phượng thoát khoải cấm chế cũng tự phóng ra ngoài bay vòng quay chủ nhân của chúng. Khi nãy trong cấm chế chúng vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra. Mà chủ nhân lại giải trừ khế ước, trực tiếp giải phóng cho chúng. Nhưng chúng không cần.. chúng muốn chủ nhân sống.

Một đám người kia nhìn thấy Phong Sơn tự bạo cũng là bị ngốc theo đứng nhìn. Khương Kỳ muốn chạy tới đón lấy thi thể đồ đệ nhưng bị Minh Hải phất tay một cái đánh bay ra.

- Ngươi cút..

Thấy song phượng bay quay có kẻ thèm muốt đánh chủ ý chiếm giữ nhưng cũng là không dám manh động. Minh Hải nắm tay Phong Sơn áp lên má mình, khàn giọng gọi:

- Ngươi tỉnh.. Phong Sơn, ngươi mau tỉnh lại.. ta huynh ra khỏi đây. Ta cùng huynh ngao du thiên hạ. Yêu tu quỷ tu gì kệ bọn họ đánh gϊếŧ, chúng ta sống cuộc đời của chúng ta. Huynh thích yên tĩnh ta liền tìm chốn thanh tu, huynh thích náo nhiệt ta liền đưa người về lập làng trại.. Huynh không cần dọa ta.. đừng bỏ ta lại.. vạn năm qua quá dài rồi..

Nhưng dù nói sao cũng không thể lay được một cái nhíu mày của Phong Sơn nữa. Hắn ngửa mặt lên trời gào lên vô vọng..

Tiểu Cẩu và Song Phượng toàn lực mở một con đường máu đưa theo hai vị chủ nhân chạy khỏi Sơ Hoang. Đồng thời dùng linh cảm báo cho Đệ Nhất một đường nghênh chiến. Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ chạy hết mười ngày cuối cùng chạy khỏi Sơ Hoang về tới Ma Cung.

Cũng bởi phía bên Chiến thần và Lôi điện đã có nội chiến nên đám Minh Hải mới có thể thoát thân như vậy. Là Lôi điện tương kế tựu kế một mẻ diệt sạch tu tiên giới rồi đổ lên đầu Ma Vương thảm sát. Tất cả tiên giới đều hướng mũi đao về Ma lục ghi thù..