Chương 6

7

Tôi quay trở lại xe với hắn.

Ngoài cửa sổ, cảnh sát lần lượt rút lui.

Lát nữa sẽ có người đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Bởi vì Tống Diễn không có người thân.

Tôi dựa vào vai hắn, mệt mỏi nói: "Trước khi đến, còn một câu cuối cùng em chưa nói với anh, em nghi ngờ Tống Diễn cũng nhúng tay vào."

Thời Hoài Tự hít sâu một hơi, "Ninh Ninh, nếu không thì sao?"

"Nếu anh ta vô tội, em sẽ chọn anh ta, hay anh đây?"

Mãi đến khi hắn hỏi ra những lời này, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Từ trước đến nay, Thời Hoài Tự đã cam chịu rằng mình là người không được chọn, nhưng Tang Ninh của mười năm sau, lần nào cũng sẽ kiên định lựa chọn Thời Hoài Tự.

Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thời Hoài Tự: “Anh có nhớ lúc Tống Diễn mới debut không?”

"Ừm."

"Lúc chúng ta còn chưa quen nhau. Em và Tống Diễn đã chia tay rồi."

Nếu phải nói về tình cảm của tôi đối với Tống Diễn, thật ra rất phức tạp.

Chúng tôi cùng nhau vượt qua tuổi trẻ đầy sóng gió, bước chân vào xã hội tàn khốc, so với những thứ đó, yếu tố tình yêu, có vẻ ít lại càng thêm ít.

Tôi bẻ đầu ngón tay, kể từng chuyện cho Thời Hoài Tự nghe, "Anh ấy debut, diễn xuất, danh tiếng càng ngày càng lớn, đến lúc em kết hôn với anh, hai tụi em hẳn là đã chia tay... hơn một năm rồi ."

"Em thừa nhận, lúc đầu em rất ghét anh."

"Giống như ghét chú hai vậy đó, ghét những người chưa được cho phép đã đặt chân vào cuộc sống của em."

“Đúng lúc khi ấy, Tống Diễn trên đường đi ăn tối với nhà đầu tư đã xảy ra ta.i n.ạn giao thông, tài xế vẫn là của anh.”

"Rồi em cho rằng anh cũng là một người tàn nhẫn và độc ác như chú hai của em."

"Em cũng không phải vì thích Tống Diễn nên mới ghét anh. Em không thích Tống Diễn. Chỉ là không vừa mắt những người chỉ vì một lời nói không vừa ý mà hủy hoại cả tương lai của người khác."

Thời Hoài Tự nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Thật xin lỗi, thật sự là vấn đề của anh, là do anh chưa suy nghĩ thấu đáo.”

"Không phải," Tôi ôm lấy cánh tay hắn, "Em nói rồi, đều là vấn đề của chú hai, anh không làm gì sai cả, ai dám mắng anh, em sẽ cùng người đó cãi lại."

Hắn im lặng một lúc rồi nói câu: “Cám ơn”.

"Cảm ơn cái gì?"

"Lần đầu tiên, có người bênh vực người của mình, là đang bảo vệ anh."

Nghe đến đây, tôi lại thấy áy náy.

Hiếm khi nghe người trong giới nhắc về gia đình của Thời Hoài Tự.

Thật vậy, không có ai bảo vệ hắn cả.

Thời Hoài Tự nghiêm túc nhìn tôi, "Có thể nói... em bắt đầu thích anh từ hồi nào được không?"

Đêm tối lắm, nhưng tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của niềm hy vọng lóe lên trong mắt hắn.

"Có một lần, anh uống say, trở về đá bay cái khăn quàng cổ em đan cho con chó con, nửa đêm anh ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu cách đan lại khăn quàng cổ cho nó."

"Em bảo anh đi ngủ đi, nhưng anh nói mùa đông không có khăn quàng cổ chó con sẽ lạnh."

"Thế là em cảm thấy, một người có thể quan tâm đến một chú chó con có lạnh hay không, có lẽ ... sẽ không nhẫn tâm làm hại người khác như vậy."

Thật ra, còn có một chuyện tôi không nói với hắn, tối hôm đó Thời Hoài Tự nói mớ, hắn nói: "Ninh Ninh, anh cũng lạnh."

Đúng lúc nửa đêm tôi tỉnh dậy đi uống nước, nên nghe thấy.

Lòng tôi mềm nhũn.

Cảm thấy hắn cũng thực đáng thương.

Lẻ loi, không ai thích.

Thời Hoài Tự thích thú lắng nghe: "Nhà chúng ta sẽ nuôi chó sao?"

"Ừm, bảy năm sau, sinh nhật em, anh tặng em một con, nói anh bận quá thường không về nhà, để nó chơi với em." Tôi vui vẻ bẻ đầu ngón tay bắt đầu tính: "Giờ chắc nó còn là con chó già nhà người ta? Vẫn chưa đầu thai chuyển kiếp đâu. Con chó nhỏ của chúng ta rất thông minh, vừa học đã nhớ. Em còn nghi nó không uống canh Mạnh Bà—"

Nói một nửa, tôi bỗng dưng sựng lại.

Thời Hoài Tự sửng sốt, "Làm sao vậy?"

Tôi ngơ ngác nắm lấy tay hắn: "Tống Diễn... anh ta cũng giống em."

"Giống cái gì?"

“Ở trên sân thượng,” tôi quay đầu lại, nhíu mày chặt hơn, “Lúc cuối cùng khi Tống Diễn nhảy xuống, nói với em, đã nhiều năm rồi không được nghe em hát chúc mừng sinh nhật anh ta…”

"Nhưng mà năm ngoái, em đã tổ chức sinh nhật cho anh ta."

Thời Hoài Tự nheo mắt, hiểu ra vấn đề ngay lập tức.

“Ý em là, kiếp trước, em đã có nhiều năm—“

"Phải."

Má.u dồn lên đầu, cảm giác râm ran như lưng bị kim chích.

"Theo lời anh ta nói, đã đợi em hát mừng sinh nhật rất nhiều năm rồi, nếu vậy cũng chỉ có thể giải thích theo cách này."

Thời Hoài Tự và tôi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

"Đi bệnh viện."

Nửa giờ sau, bác sĩ nói với chúng tôi một người nào đó đã đưa Tống Diễn đi.

Chúng tôi có hỏi lại thì bị từ chối với lý do không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân.

Với tình huống này, thật khó để tin rằng Tống Diễn không liên quan gì đến vụ việc đó.

Trên đường về, tôi cứ miên man suy nghĩ về một vấn đề.

"Anh nói xem, vừa rồi là anh ta cố ý nhảy xuống sao?"

Thời Hoài Tự cầm vô lăng, gõ đầu ngón tay lên bọc da và nói:

"Nói chung, cảnh sát sẽ bố trí một chiếc giường bơm hơi ở những nơi có địa hình thấp. Nếu là anh, anh sẽ chắc chắn 100% mình sẽ không chết nếu nhảy xuống."

Tôi trầm ngâm nhìn vào sườn mặt của hắn, "Ồ... vậy anh nghĩ anh ta sẽ có tâm lý gì?"

Hắn khẽ hừ một tiếng, "Lừa gạt lòng thương cảm của em, để em đứng về phía anh ta."

Đây thực sự là lần đầu tiên Thời Hoài Tự nói những lời "chua" như vậy với tôi trong hai kiếp của hắn.

Tôi mím môi, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, anh rất hiểu nha…”

Hắn khô cằn nói, "Đàn ông hiểu đàn ông nhất."

Tôi không chỉ ra mà nhìn khung cảnh bay qua nhanh ngoài cửa sổ, chìm vào trầm tư.

Trước mười năm, nói cho Thời Hoài Tự biết phải đề phòng ai, mọi chuyện hẳn là sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Nghĩ đến cảnh kiếp trước hắn không chút do dự xông vào lửa ôm lấy tôi, lòng tôi lại bắt đầu nhói đau.

Sao có thể không động lòng được...

Ai tốt với mình, rất dễ nhận ra.

Sau khi lăn qua lộn lại trên đường mấy tiếng đồng hồ, lúc về đến nhà đã là đêm khuya.

Dì Lưu đã về.

Phòng khách không bật đèn, Thời Hoài Tự vừa định đưa tay ra, tôi liền xông tới đẩy hắn ngã xuống sô pha.

Đôi chân dài của hắn bất đắc dĩ phải để hai bên hông tôi, đỡ lấy trọng lượng của tôi.

Quần áo Thời Hoài Tự xốc xếch, khàn giọng nói: "Em muốn làm gì?"

“Thời Hoài Tự.” Tôi ghé sát vào tai hắn thì thầm, “Em yêu anh.”

Hơi thở của hắn lập tức trở nên rối loạn.

Hầu kết hắn lên xuống, giữ chặt lấy eo tôi để tôi không từ trên người hắn lăn xuống.

"Đi xuống."

Ngữ khí mệnh lệnh nhưng gần như là đang xấu hổ.

Tôi kinh ngạc chớp chớp mắt, "Không thể nào, anh—"

“Đừng nói.” Hắn che mắt tôi lại, tàn nhẫn nói: “Cũng đừng nhìn.”

Trước mắt chợt tối sầm, mí mắt lúc mở lúc nhắm, lông mi cọ vào lòng bàn tay ấm áp.

Ai biết "Em yêu anh" lại có lực sát thương lớn đến vậy.

Có thể làm hắn tiếng lòng rối loạn.

Tôi cười toe toét, "Em yêu anh… em yêu anh..."

Những lời nói vui đùa tinh nghịch, như những chiếc lông vũ, cào nhẹ vào tim hắn.

Cào đến lửa nhỏ bốc cháy thành mảnh.

Tôi chống ngực hắn, có thể trực tiếp cảm nhận được nhịp tim đang dần tăng tốc dưới lòng bàn tay.

Thế là tôi dịu giọng lại: "A Tự, em yêu anh ——"

Ngay sau đó, môi bị hắn chặn lại.

Hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dồn tôi vào một góc, phải đón nhận tình yêu của hắn mà không được phép từ chối.

Đôi bàn tay ấy như chạm vào báu vật, lướt qua sườn mặt, cổ tôi, nhẹ nhàng giữ lấy.

Si mê trằn trọc.

“Không nghe lời…” Hắn thở dài, “Em không đói sao?”

“Đói…” Tôi như con gấu túi bám dính lấy hắn, bàn tay nhanh nhẹn luồn vào trong áo hắn, “Đói, ăn cơm…”

Thấy hắn vẫn không dao động, tôi liền dốc toàn lực, "Chồng... anh đã nghĩ ra biệt danh cho con mình chưa?"

Ánh mắt Thời Hoài Tự dần tối, hắn bế tôi đi qua bàn ăn, thẳng vào phòng ngủ.

Mùi chân gà nướng hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Tôi thò đầu ra nhìn lên bàn cơm, mắt sáng lên.

“Ai, đợi chút, dì Lưu để lại chân gà cho em—“

“Đừng nghĩ nữa.” Thời Hoài Tự lần đầu tiên từ chối tôi một cách tàn nhẫn, “Cơ hội chỉ có một, hiện tại anh quyết định.”