Chương 5

6

Trở về phòng, tôi lại nhận được điện thoại của Tống Diễn.

“Ninh Ninh, anh xuất viện rồi.”

Đầu dây bên kia, âm thanh khàn khàn khản đặc giọng mũi như thể cả đêm không ngủ.

Tôi sững người: “Sao lại xuất viện rồi?”

“Không điều trị nữa.” Giọng anh ta trầm xuống: “Nếu như không thể chữa được, chi bằng anh từ bỏ trước vậy. Anh muốn sống một cuộc sống bình yên với em.”

Tôi nhíu mày, “Chúng ta đã không thể nào nữa rồi, hơn nữa, tôi đã kết hôn.”

“Vậy còn anh phải làm sao đây?” Tống Diễn nói: “Em coi lời hứa của chúng ta là gì? Hay là do gương mặt anh bị hủy hoại rồi nên em mới chê anh?”

Tôi nói lại, “Là anh nói chỉ khi chia tay thì công ty mới chịu phát triển cho anh, anh mới có thể tiến xa hơn.”

“Nhưng em đã hứa sẽ đợi anh mà.”

“Thế tôi phải đợi đến khi nào?” Tôi thở dài, “Anh có vô số cơ hội rồi, cuối cùng người chờ đợi vẫn là tôi.”

Chú hai tôi là người sẵn sàng vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Sau khi sinh tôi, bố mẹ đưa tôi đến nhà họ Tang, mỗi người bọn họ đều ra nước ngoài lập gia đình mới.

Tôi chính là một quân cờ của nhà họ Tang.

Khi Tống Diễn kiếm bội tiền từ việc đóng phim điện ảnh, tôi cũng bị chú hai chèn ép đến không còn đường đi.

Đêm đó, tôi gọi anh ta cả đêm nhưng anh ta không bắt máy.

Ngày hôm sau, tôi đi xem nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh rộng của anh ta, chán nản nhận lời đề nghị tác hôn của chú hai.

Lúc ấy, Tống Diễn lại gọi điện hỏi tôi: “Em… Em có yêu anh ta không?”

Tôi không hề do dự đáp: “Tôi yêu anh ấy.”

Vài ngày sau đó, Tống Diễn không còn liên lạc gì với tôi nữa.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu muốn bắt hung th.ủ đã hại tôi ở kiếp trước thì nhất định phải nhờ đến vai vế của Thời Hoài Tự.

Bước đầu tiên, phải tìm cách để hắn tiếp nhận việc tôi đã sống lại.

Để tránh việc hắn tống cổ tôi vào bệnh viện tâm thần.

"Sau khi cô gái này sống lại, cô bắt tay điều tra kẻ đã hại nhà mình, chậm thông tin cũng là cái hay, anh không tò mò cô ấy đã chuyển bại thành thắng như thế nào à?”

Tôi chống tay, ghé vào trước mặt Thời Hoài Tự, nói một cách hào hứng.

Đây đã là cuốn tiểu thuyết trọng sinh thứ ba tôi đọc cho hắn trong tháng này.

Thời Hoài Tự nghiêm túc lắng nghe, “Nếu em thích, anh sẽ đầu tư để dựng thành phim truyền hình.”

“Không phải em thích, quan trọng là anh có thích không cơ?”

Hắn nhìn bộ quần áo nhăn nhúm tôi đang mặt mà không khỏi thở dài: “Em thích thì anh thích.”

Tôi không chịu buông tha, nắm chặt tay giả làm micro, “Vậy anh hãy nêu cảm nhận đi nào.”

Thời Hoài Tự: “…”

Gần đây ở chung, chúng tôi hòa hợp hơn rất nhiều.

Hắn nhường nhịn tôi mười phần, tôi thì lại ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng tổng thể lại vẫn có gì đó xa cách.

“Thời Hoài Tự”, tôi kéo ghế lại gần, ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em cảm thấy đã đến lúc phải nói cho anh rồi.”

Hắn buông đũa, dáng vẻ rất chăm chú nghe tôi nói.

“Em nói đi.”

Tôi cay đắng nói: “Thực ra, em cũng sống lại như vậy.”

Im lặng.

Sự im lặng kéo dài.

Thời Hoài Tự nhíu mày, đôi môi mím chặt.

Hắn muốn cười.

Tôi chỉ hắn: “Biết ngay mà, quả nhiên anh không tin!”

“Tiếp tục đi, Ninh Ninh.” Khóe môi hắn nhếch lên, rồi lại bị áp chế một cách mạnh mẽ: “Anh tin.”

Tôi chỉ đơn giản dốc sức kể lại những chuyện kiếp trước cho hắn nghe một lần.

Ban đầu, hắn lắng nghe như thể đang xem một đứa trẻ kể chuyện.

Nghĩ rằng đó là mánh khóe tôi mới học được.

Dần dà, hắn nhíu mày.

Tôi biết tôi đã nói đúng.

“…Người đâ.m em, họ Phương, là nhân viên công ty anh, sau tách ra tự lập nghiệp. Tất nhiên bây giờ là mười năm trước, em cũng không biết hắn ta đang ở đâu. Còn nữa, chú hai của em cũng nhúng tay, cuối cùng, phải chú ý Tống Diễn…”

Tôi còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông chói tai chen ngang.

Tôi và Thời Hoài Tự đều nhìn thấy cái tên trên màn hình.

“A Diễn.”

Là sơ suất của tôi, phần tên danh bạ của Tống Diễn tôi chưa đổi lại thành họ tên đầy đủ.

Thời Hoài Tự thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như thường, đứng dậy bưng chén đĩa lên: “Anh đi rửa chén…”

Loại cảm giác này lại đến lần nữa.

Là vô tình né tránh.

Hắn vẫn đang sợ.

Tôi khẽ mím môi, cầm di động lên, theo hắn vào phòng bếp.

Hắn quay lưng về phía cửa, mở vòi nước.

Tôi mở loa ngoài.

Giọng nói quen thuộc của Tống Diễn từ loa truyền đến.

"Ninh Ninh, có lẽ đây là lần cuối cùng anh gọi cho em."

Ngoại trừ giọng nói còn có cả tiếng gió đang gào thét.

Tôi lập tức lo lắng, "Anh đang ở đâu vậy?"

"Sân thượng của trường trung học." Giọng nói của anh ta rất nhẹ, "Ninh Ninh, em nhớ không? Ngày cha mẹ rời bỏ anh, em nói, nhà họ Tang cũng lạnh nhạt với em, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."

"Năm 18 tuổi, anh đã định nhảy xuống từ sân thượng, là em đã cản anh lại." Giọng nói nhẹ vô cùng, đượm theo chút nuối tiếc, "Bây giờ, em không cần anh nữa, anh cũng chẳng còn lý do gì để sống cả.”

“Tống Diễn, anh đừng kích động.”

Đầu óc tôi ong lên, tôi xoay người vơ lấy quần áo mặc vào: “Anh chờ em! Em sẽ đến ngay!”

Sau khi cúp máy, tôi thấy Thời Hoài Tự vẫn đưa lưng về phía tôi, đứng bên bồn rửa.

Dường như không nghe thấy gì cả, chỉ còn tiếng nước ào ào.

Tôi nóng nảy cuống lên: “Uây, anh ngốc à! Sao còn không thay quần áo đi!”

Hắn bị tôi kéo đến lảo đảo, ánh mắt âm u nhìn tôi: “Thay quần áo?”

‘Em đi một mình thì không hợp lý… Em kết hôn rồi mà.”

Tôi bực bội lấy điện thoại ra, nói càng nhanh hơn: “Thời Hoài Tự, cho anh mười giây để cởi tạp dề. Em báo cảnh sát trước, anh ta điên rồi, bọn nhỏ còn đang trong giờ tự học, anh ta lại định nhảy xuống một cách vô nhân tính thế sao?”

“Thay xong rồi.”

Thời Hoài Tự đã tươm tất đứng ở cửa.

Tôi ngỡ ngàng: “Tác phong của anh nhanh thật…”

May mà Thời Hoài Tự có thể lái xe nên đỡ phải mất thêm thời gian đợi tài xế.

Cảnh sát đã sắp tới hiện trường.

Đồng thời dặn tôi không gọi điện cho Tống Diễn nữa.

Có một tia hy vọng treo lơ lửng như vậy, anh ta sẽ không thể làm ra chuyện nguy hiểm trong nửa giờ.

Mà trong lúc này có thể sơ tán các học sinh trong trường.

Thời Hoài Tự lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn.

Chúng tôi đến hiện trường sớm.

Trên sân thượng, gió thổi rất lớn.

Nhưng cũng không thể làm tan biến hơi nóng của mùa hè.

Khuôn viên trường yên ắng không một tiếng động, cảnh sát đứng cách Tống Diễn năm mét, không dám đến gần.

Tôi được cảnh sát kéo lên sân thượng, "Cô gái, anh ta nhất định phải gặp cô, cô cho chúng tôi một khoảng thời gian đủ dài để hoãn binh, nhân viên cứu hộ sẽ đến ngay lập tức."

Tôi nhìn Thời Hoài Tự, hắn bị chặn bên ngoài dây cảnh báo, gật đầu với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, leo lên bậc thang, gọi, "Tống Diễn."

Bóng người ngồi ở rìa sân thượng di chuyển và quay lại.

Để lộ một bên khuôn mặt bị thiêu bỏng.

"Ninh Ninh, em tới rồi."

Nhìn thấy anh ta, tôi hoảng hốt.

Tôi đã không gặp anh ta trong một thời gian dài.

Kiếp trước, sau khi tôi với Thời Hoài Tự giải hòa hiểu lầm, chúng tôi đi thăm anh ta vài lần, Tống Diễn đều tỏ ra bài xích.

Có lẽ là do một người mà mình hận suốt nhiều năm, rồi bỗng một ngày phát hiện ra hắn không phải hung th.ủ, cũng rất khó để buông bỏ hận thù.

Hơn nữa sau này, Thời Hoài Tự bị đối thủ nhằm vào, tình thế căng thẳng, nên tôi cứ ở nhà, không dám ra ngoài.

Kiếp trước kiếp này cộng lại, hẳn là đã hơn một năm chưa gặp.

“Tống Diễn, anh xuống trước được không?”

Tống Diễn không nghe tôi nói, mà cứ nhìn tôi như vậy: “Thực xin lỗi.”

Tầm mắt anh ta dừng ở đám đông, nhìn thấy Thời Hoài Tự, nói: “Em nói đúng, anh quá tiêu cực. Rõ ràng trước khi em kết hôn, anh đã nói với em về sau chúng ta sẽ là một gia đình. Anh quá tham lam rồi.”

Tôi nhớ lại những năm tháng tôi và Tống Diễn nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua.

Bị cô.n đồ gây khó dễ, là anh ta đã che chở cho tôi, thay tôi chịu đòn.

Tôi bị chú hai đuổi ra ngoài, anh ta bất chấp đêm mưa to che ô cho tôi, đưa tôi về nhà.

Trong lúc nhất thời lại bỗng nhiên dao động.

Anh ta có phải là kẻ thực sự đã hại tôi không?

Tống Diễn cười cười: “Em nhận lời hằng năm đón sinh nhật cùng tôi, em hát bài chúc mừng sinh nhật, tôi sẽ xuống.”

“Được, em hát.”

Gió dần dịu đi, bài ca chúc mừng sinh nhật chậm rãi ngân nga trong đêm tối nơi sân thượng.

Nhưng khi hát bài này, tôi lại nghĩ, hôm đó không hát sinh nhật Thời Hoài Tự, về phải bù đắp mới được.

Khi bài hát kết thúc, Tống Diễn đứng lên, đối diện với tôi.

“Cảm ơn em, nhiều năm rồi không nghe em hát, vẫn hay như ngày nào.”

“Tôi muốn hỏi em một câu nữa.” Anh ta nói rất khẽ.

“Anh hỏi đi."

“Em còn yêu tôi không?”

Tôi trầm mặc, mãi lâu sau, tôi mới đáp: “Anh là ân nhân của em.”

Ngay từ khi anh ta đứng trên sân khấu, nó đã là như vậy.

Con ngươi sâu thẳm của Tống Diễn nhìn về phía đám người, dường như đang mắt đối mắt với Thời Hoài Tự.

Gió trên sân thượng khiến tôi hơi lạnh, tôi nói, "Chúng ta trở về, được không?”

Tống Diễn thu hồi ánh mắt, mỉm cười với tôi, "Ninh Ninh, anh yêu em."

Nói xong, hai tay anh ta giang rộng, lùi ngược lại về phía bóng đêm vô tận.

Giây phút đó, thời gian dường như ngưng trệ.

Má.u toàn thân tôi bị đóng thành băng, ngay lập tức lao thẳng lên sân thượng, "Tống Diễn!"

Nhưng chỉ nhào vào khoảng không.

Mặt đất tăm tối giống như cái miệng của một con thú khổng lồ.

Tống Diễn cứ như vậy biến mất trong đêm sâu.

Tôi ngạc nhiên nhìn xuống mặt đất tối tăm, đầu óc trống rỗng.

Dường như nghe thấy một âm thanh chấn động, chân tôi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Tống Diễn, anh ta cứ thế ra đi sao?

Là tôi đã trách lầm anh ta ư?

Mọi người đều nói rằng con người rất nhạy cảm.

Tôi và anh ta quen biết nhiều năm như vậy, Tống Diễn nhận ra sự xa lánh của tôi đối với anh ta, vậy nên đã chọn cách kết liễu sinh mệnh của mình.

Có phải hay không, tôi đã gi.ế.t anh ta?

Người tôi lạnh lẽo, ngồi ngơ ngác, cơ thể không ngừng run lên bần bật.

Đột nhiên, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hương vị quen thuộc lúc này như cọng rơm cứu mạng, tôi nắm chặt tay áo của Thời Hoài Tự, nói: “Em đã hại ch.ết anh ta…”

Hắn ôm tôi: “Anh ở đây, em đừng lo…”

"Em không biết, em không biết phải làm gì nữa…”

Tôi khóc thành tiếng, ôm lấy Thời Hoài Tự, nói năng lộn xộn, "Xin lỗi…”

Hắn khẽ vuốt ve tóc tôi, "Anh ta không ch.ế.t, đừng khóc."

Hắn ghé vào tai tôi, nhẹ giọng thì thầm, "Cảnh sát đã đặt một chiếc giường bơm hơi bên dưới nên đỡ được anh ta rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt thấm ướt áo sơ mi hắn, thế rồi, tôi càng nức nở.

Khi một người thực sự ch.ế.t vì bạn, nỗi ân hận sẽ chất cao thành núi, khiến con người ta suy sụp.

Thời Hoài Tự nặng nề nói, "Chỉ là tổn thương phần mềm, đã được đưa đến bệnh viện, nếu… em muốn đi, anh có thể đưa…”

"Không cần.”

Giọng tôi khàn đặc: “Em muốn ở bên anh.”

“Ừ.”