"Đứng lại!"
Lưu Quách Tường nghe giọng nói quen thuộc thì quay mặt lại thấy Phùng Tố Y không cảm xúc nhìn hắn.
Hắn cười nhẹ:"À, phải rồi! Chắc hẳn mày rất muốn lấy mạng tao nhỉ? Cứ làm đi, tao không phản kháng đâu!"
Hắn điềm tĩnh không chút do dự nói ra câu đó. Phùng Tố Y trầm lặng quan sát hắn một lúc lâu. Vẻ mặt hắn thản nhiên giống như một kẻ bất cần đời. Có vẻ hắn muốn được giải thoát khỏi cái thế giới này.
Phùng Tố Y nói:"Nếu mày thích chết như thế thì tao càng không thể để mày chết!"
Hắn khó hiểu:"Mày có ý gì?"
"Hiểu đơn giản là tao sẽ không gϊếŧ mày." Ngừng lại vài giây, Phùng Tố Y miễn cưỡng nói:"Dù gì thì...mày cũng là anh trai của ta..."
"HẢ?" Lưu Quách Tường bật cười:"Mày học được câu nói đó từ khi nào thế!"
Phùng Tố Y chán nản thở dài:"Hơn nữa, tao làm vậy là vì Tiểu Anh. Em ấy muốn tao bỏ qua cho mày!"
"Ồ!" Hắn ngạc nhiên:"Tiểu tình nhân của mày nhân từ đấy! Mày có nghĩ sẽ có một ngày tao tiếp tục bắt đi tiểu tình nhân của mày không?"
Vẻ mặt Phùng Tố Y thay đổi hẳn.
"Đừng có hoang tưởng!" Phùng Tố Y bất chợt trầm giọng đe dọa:"Em ấy vẫn chưa tỉnh lại đâu! Mày sẽ là kẻ duy nhất tao để cho sống sót khi dám cả gan chọc giận tao! Nếu mày còn có lần sau thì đến lúc đó tao sẽ tự tay phanh thây mày ra!"
Hắn không hề sợ hãi:"Vậy à!"
"Còn có chuyện này..."
Phùng Tố Y có chút do dự, lúng túng. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khó mở lời như vậy...
Đắn đo lúc lâu, cuối cùng cô nhẹ giọng thốt ra ba từ:"Xin lỗi mày!"
Hắn mở to mắt kinh ngạc:"Tao không nghe mày chứ?"
"Mày không nghe nhầm!" Phùng Tố Y nói tiếp:"Chuyện của 11 năm trước, tao thay mặt mẹ xin lỗi mày...Hơn nữa, tao thật sự không có ý định gϊếŧ người yêu của mày. Mày lại dùng súng bắn Tiểu Anh...như vậy là hòa rồi chứ?"
Hắn tay chống hông, ngước mắt nhìn lên trời, giọng giễu cợt:"Không biết được!"
"Mày..." Phùng Tố Y nắm chặt hai tay, chưa bao giờ cô lại phải kiên nhẫn đi xin lỗi kẻ địch như vậy...
"Được rồi! Dù sao thì cách giải quyết của mày hay đấy! Tao nhận thua, cũng không rảnh tới tìm mày gây chuyện nữa. Tao với mày không hẹn ngày tái ngộ!"
Hắn nói xong nở nụ cười rạng ngời trên bờ môi rồi ngoảnh mặt rời đi.
"Này..."
Phùng Tố Y định nói thêm nhưng khi thấy hắn quay lưng về phía mình rồi vẫy tay chào.
Cô nhìn hình bóng hắn dần khuất xa chợt mỉm cười.
Cô nghĩ thầm:"Nói dối! Anh rất muốn gặp tôi một lần nữa đúng không? Anh hai..."
...
Hắn vừa đi khỏi một lúc, điện thoại Phùng Tố Y reo lên.
"Nguyệt Tú?"
An Nguyệt Tú hớt hải nói:" Y Y! Cậu...cậu mau tới bệnh viện đi! Tình hình của Hạ Anh...rất nguy kịch!!!"
...
Chưa tới 5 phút, Phùng Tố Y với vẻ mặt trầm trọng đi tới đi lui vào phòng cấp cứu.
Các bác sĩ điều trị thấy Phùng Tố Y cứ thế xông thẳng vào phòng, họ rất sợ sệt nhưng vẫn phải ngăn cản.
"Phùng tiểu thư, xin cô hãy ra ngoài kiên nhẫn chờ đợi!"
"TRÁNH RA!"
Phùng Tố Y quát to, vị bác sĩ có tuổi ngăn cản cô hoảng sợ tới mức ngã xuống...
"Y Y, mau bình tĩnh!"
An Nguyệt Tú vội vàng nói. Cả Giang Phong và Hàn Diệu vẻ mặt tái đi vì lo sợ cô không kìm chế được cảm xúc mà lại gây ra chuyện...
"Yên tâm, tôi sẽ cố gắng không làm ai bị thương!"
Nói rồi, Phùng Tố Y bước chân vào phòng cấp cứu.
Cô thấy Hạ Anh nằm trên giường bệnh, cơ thể cậu cực kì suy nhược, gương mặt gầy gò trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt không còn một giọt máu...
Phùng Tố Y còn đang ngẩn người nhìn thì tiếng máy đo nhịp tim bên cạnh báo hiệu trái tim cậu ngừng đập đã đánh thức tất cả giác quan của cô.
Tình huống này, cô đã từng trải qua... nhưng không có nghĩa là nó sẽ xảy ra với Hạ Anh.
"Chuẩn bị máy sốc tim!"
Bác sĩ vội vàng thốt lên.
"5mA, kích!"
Cơ thể Hạ Anh giật nảy lên, tuy nhiên tim cậu vẫn không đập...
"10 mA, tiếp tục!"
Các y tá, bác sĩ đều hì hục vào để cứu người...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả chỉ là con số 0...
Phùng Tố Y tức tối vô cùng:"Tăng lên 30 mA!"
Các bác sĩ kinh ngạc trước lời nói của cô. Họ khẳng định một điều Phùng Tố Y biết rõ mức cường độ từ 30mA có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng con người...
"Chuyện này..."
Ánh mắt Phùng Tố Y như muốn gϊếŧ người, cô gằng giọng:"Người là của ta, các ngươi không có quyền ý kiến. Làm mau!!!"
Bác sĩ đã quá sợ hãi trước vẻ mặt hung dữ của cô, do dự một lúc cũng phải làm theo.
"40 mA, kích!!!"
Hạ Anh bật mạnh người sau khi được kích tim...
Tích...tích...
Màn hình máy báo hiệu nhịp tim đã đập trở lại nhưng quá yếu...vẫn không thấm vào đâu cả, sau vài phút sẽ lại ngừng đập.
Phùng Tố Y nổi cơn thịnh nộ:"Tất cả tránh hết ra!"
Phùng Tố Y bước tới. Các bác sĩ thấy sắc mặt cô quá mức đáng sợ, họ không dám cản, theo bản năng tách ra, để cô đi về phía Hạ Anh.
"Em đùa tôi đúng không!" Giọng nói và ngữ điệu xưng hô đã thay đổi, âm thanh phát ra từ bờ môi của Phùng Tố Y lạnh lẽo đến phát run...
"Em...chẳng phải em muốn tôi bỏ qua cho Lưu Quách Tường sao? Chẳng phải em nói sẽ sống sót trở về với tôi hay sao? Tôi đã làm theo ý em. Tôi tha mạng cho hắn rồi... Thậm chí còn vì em mà gϊếŧ hơn 50 mạng người... Chẳng lẽ những điều tôi đã làm vẫn chưa đủ cứu mạng em hay sao?"
Phùng Tố Y hung hăng nắm bả vai cậu, bàn tay cô hằn rõ những khớp xương trắng, cô thét lên:"Em lập tức tỉnh dậy cho tôi! Tôi vì em mà trở nên độc ác trong mắt bao nhiêu người... Em đừng có nghĩ sẽ rời khỏi tôi! Quả thực tôi cũng vừa mới từ địa ngục trở về đây. Tôi nói cho em biết, dù là địa ngục hay thiên đàng... bất kể linh hồn em ở đâu thì tôi cũng sẽ đến đó rồi mang em trở về thế giới thực tại... HẠ ANH! MAU TỈNH LẠI TRƯỚC KHI TIM EM NGỪNG ĐẬP!!!"
Các bác sĩ phải đứng tim trước lời nói đanh thép của cô.
An Nguyệt Tú, Hàn Diệu và Giang Phong đứng ngoài cửa nhìn vào, ánh mắt họ tràn đầy đau thương nhìn cô mất hết lý trí gào thét tên cậu.
Cậu vẫn không nhúc nhích...
Chết tiệt!...
Lệ từ hốc mắt Phùng Tố Y chảy xuống gò má của cậu... Cô đau đớn nhìn cậu nhỏ bé mong manh giữa đống máy móc và dây nhợ, nghe tiếng máy chạy mà tâm đồ hỗn loạn như trăm ngàn mũi dao xuyên xỏ dọc ngang trái tim cô.
Phùng Tố Y siết chặt hai nắm tay và cắn chặt lấy môi mình để ngăn cơ thể đừng run lên.
Ngay sau đó, Phùng Tố Y quỳ xuống, gục mặt vào l*иg ngực cậu khẽ nói:"Em đừng dọa chị...Xin em đấy...mở mắt ra nhìn chị đi!"
Lời nói nức nở đến đáng thương của Phùng Tố Y khiến người khác cũng phải rơi nước mắt...
"Chị giận em sao..."
Phùng Tố Y giật mình khi nghe giọng nói thều thào, yếu ớt của cậu. Cô lập tức ngẩng đầu lên thấy bờ môi cậu mấp máy và ngón tay cậu khẽ cử động.
Phùng Tố Y run rẩy:"Tiểu Anh!"
Hạ Anh từ từ mở mắt ra:"Chị đừng giận..."
Phùng Tố Y kịch liệt lắc đầu:"Không...chị không giận!"
Đội ngũ bác sĩ, y tá lập tức lao đến.
"Phùng tiểu thư, xin cô hãy ra ngoài chờ để chúng tôi có thể kiểm tra tình hình của cậu ấy!"
Phùng Tố Y như bị hóa đá, vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích.
Nhóm Hàn Diệu phải chạy vào đưa cô ra khỏi phòng.
...
15 phút trôi qua, Phùng Tố Y hờ hững ngồi ghế chờ đợi.
Một bác sĩ bước ra nói:"Mọi người yên tâm. Cậu ấy phục hồi được rồi. Trường hợp này thật sự là rất hiếm gặp, có thể là do những tác động của Phùng tiểu thư đã khiến cậu ấy lội ngược dòng để giành lại cuộc sống. Xin chúc mừng! Chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy qua phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm cậu ấy!"
An Nguyệt Tú và Hàn Diệu nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Giang Phong chầm chậm bước đến vỗ nhẹ lên vai cô, anh nhẹ giọng:"Tiểu thư...tốt quá rồi!"
Phùng Tố Y vẫn đơ người ra:"Đây là...sự thật nhỉ?"
Giang Phong trả lời:"Phải, là sự thật. Tiểu thư, xin cô đừng khóc nữa!"
Nghe anh nói, An Nguyệt Tú và Hàn Diệu mới để ý. Từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu, mặc dù cô không nói một lời nào cũng không bộc lộ cảm xúc gì cả chỉ có hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống khuôn mặt cô.
Mỗi một giây phút trôi qua từ lúc đó là một giằng xé trong trái tim cô, thậm chí đến giờ cô cũng chưa thể yên lòng.
Giang Phong khẽ gạt đi những giọt lệ trên mặt giang tay ra cô rồi ôm chầm lấy cô.
"Này..." Hàn Diệu bất mãn trước hành động đó. Anh muốn bước tới kéo Giang Phong ra nhưng An Nguyệt Tú kịp cản lại.
Phùng Tố Y không động đậy. Cô ngồi, anh đứng bên cạnh một tay ôm lấy eo, một tay khẽ chạm đầu áp, để cô tựa vào ngực anh.
Phùng Tố Y ngỡ ngàng:"Anh...làm gì vậy?"
Giọng điệu bình thường vừa phải không có ý định tức giận bảo anh buông ra.
Giang Phong thì thầm:"Tiểu thư, hãy để tôi ôm em như vậy...một lúc nữa thôi!"
Phùng Tố Y không trả lời, khẽ nhắm mắt rồi gật đầu đồng ý.
Giang Phong cúi mặt hôn lên mái tóc vàng hoe, từ từ cảm nhận hương thơm ngát tỏa ra từ tóc cô.
"Tiểu thư, tôi tự hỏi, tại sao một người thiếu nữ xinh đẹp như em lại luôn cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Dù vậy tính cách của em luôn để lại ấn tượng xấu trong mắt người khác... Nhưng tôi lại thích nó. Tôi yêu em. Tôi vẫn luôn yêu đơn phương em. Tôi không định nói ra tình cảm của mình nhưng hôm nay chợt thấy em khóc. Tôi đã đau xót biết nhường nào! Em không yêu tôi cũng không sao nhưng tôi đã yêu thầm em lâu như vậy, hôm nay mới thấy em rơi nước mắt vì người đàn ông khác. Tôi lại cảm thấy bản thân mình rất tệ. Tôi... "
Giang Phong nói đến đây thì xúc động đến nghẹn lời. Anh không có ý định buông ra mà còn ôm Phùng Tố Y chặt hơn...
Anh hỏi:" Tiểu thư, Hạ Anh đó, hắn có đáng để em yêu không?"
Phải yêu Phùng Tố Y lắm thì anh mới lấy hết dũng khí nói ra câu đó. Giọng anh dứt khoát mang một chút nuối tiếc.
Phùng Tố Y khẽ nói:"Đáng!"
"Vậy à..." Giang Phong cố kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn ra. Anh đau lòng nói:" Vậy thì... Tiểu thư, chúc em hạnh phúc!"
Thời gian như dừng lại, không gian xung quanh trở nên yên ắng, tĩnh mịch vô cùng!
Phùng Tố Y cũng vòng tay ra ôm lấy Giang Phong. Cô nói:"Anh rất tốt! Cảm ơn anh. Nhưng tôi vô tình như vậy liệu anh có còn bên tôi, bảo vệ tôi nữa hay không?"
"Tiểu thư, em nói gì thế? Số phận của tôi đã được định sẵn rồi. Dù không phải người yêu của em nhưng tôi nguyện suốt đời làm thủ hạ trung thành với em!"
"Vậy sao?"
Phùng Tố Y nở nụ cười sáng lạn trên khoé môi.
Giang Phong vẫn ôm cô, dường như anh không muốn buông tay ra. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Nếu anh buông tay, một thế giới anh mơ đến sẽ sụp đổ. Thế giới đó chỉ có anh với Phùng Tố Y. Hai người cùng sống bên nhau. Cùng vui, buồn, mừng, giận, cùng nhau trải qua những sóng gió của cuộc đời...
Nội tâm Giang Phong: Trái tim tôi là một toà thành vững trãi, kiên cố được xây dựng tính bằng 27 năm, dù phong ba bão táp đến đâu cũng không thể phá huỷ. Nhưng chỉ sau hơn 10 phút ngắn ngủi, tận mắt thấy em khóc thì... toà thành đó... sụp đổ mất rồi!