Chương 3: Tuyệt sắc

Vân Âm được phụ thân cho gọi thì hơi căng thẳng, hoàn toàn không biết lý do tại sao lại bị gọi tới, phụ thân của y đối xử với y không mấy thân thiện, cho nên Vân Âm mới thấp thỏm lo lắng.

Còn chưa đi tới phòng của Vân Bùi đã gặp phải một nam tử, nam tử này cực kỳ cao lớn, bộ dạng thanh tú, hắn là một trong những hộ vệ của tứ phòng, tên là Trần Huyền, bình thường Vân Âm không ra khỏi cửa, hắn là một trong số những người y quen thuộc nhất.

Hôm nay Vân Âm mặc một bộ y phục màu lam nhạt bằng tơ lụa, bên ngoài khoác một lớp sa y mỏng manh, vóc dáng cậu tinh tế, mỗi bước đi đều như bay, nếu nhìn từ xa có khi còn lầm tưởng là tiên tử.

Trần Huyền đã chờ y ở cổng vòm từ sớm, hai mắt hắn nhìn chăm chú vào mỹ nhân, cố gắng kìm nén hơi thở nóng rực trong người, như sợ rằng y sẽ bay mất lên bầu trời, cho nên mới bị Vân Âm ngơ ngác đυ.ng thẳng vào lòng.

Nhân lúc y còn chưa kịp hoàn hồn, Trần Huyền thầm hít mùi hương trên người y một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự rung động điên cuồng trong lòng.

Bởi vì đứng gần, cho nên hắn có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên mặt Vân Âm, giọt mồ hôi trong suốt chảy từ thái dương của y xuống, lấp lánh dưới ánh nắng, Trần Huyền có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của y đang bắt đầu phản xạ màu sắc xinh đẹp.

Mùa hè sắp tới, cơ thể Vân Âm không thích nóng, nên mỗi khi ra ngoài vào mùa này hay dễ toát mồ hôi, cho nên y vẫn thích ở trong phòng của mình hơn, ngồi dưới tán cây hòe đánh đàn, đọc sách, chỉ là hôm nay y không ra ngoài không được.

Đột nhiên đυ.ng phải người khác khiến Vân Âm rất ngại ngùng, y liên tục nói lời xin lỗi, muốn thoát khỏi l*иg ngực Trần Huyền nhưng lại bị cánh tay bên hông giữ chặt.

“Trần Huyền?”

Trần Huyền nghe tiếng gọi của mỹ nhân mới lấy lại tinh thần, hắn buông Vân Âm ra, đầu ngón tay ma sát như đang dư vị làn da mềm mại bên hông của y: “Thuộc hạ thất lễ.”

Vân Âm cũng không ngại, y lau mồ hôi trên thái dương, tay kia làm động tác quạt gió, hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”

Trước giờ Trần Huyền không đảm nhiệm chức vụ ở chỗ phụ thân, hắn luôn đứng bên ngoài tam phòng, đột nhiên thấy hắn đứng ở đây nên Vân Âm hơi dò hỏi.

“Vừa cùng lão gia tới phòng chính.” Trần Huyền đi theo sau lưng Vân Âm vài bước, chóp mũi dùng sức hít mùi hương trên người y.

Mười sáu trước hắn tình cơ đi vào hậu viện của tứ phòng, lúc đó Vân Âm chỉ mới mười hai tuổi, cơ thể bé nhỏ còn chưa nẩy nở hoàn toàn đã khiến hắn nhìn không rời mắt, hiện tại trưởng thành càng là biến thành mỹ nhân tuyệt sắc, hoa không bằng này sắc, nhụy cũng kém này hương.

May mắn y luôn ở trong phòng, nếu đi ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu người ngã rạp dưới làn váy của y, chỉ có thể nói rằng tứ lão gia Vân gia thật sự không có mắt, để báu vật phủ bụi trong phủ, ra ngoài tìm kiếm những thứ thấp kém kia.

Trần Huyền đột nhiên nhớ lại lời đồn hắn vừa nghe được, trong lòng hơi căng thẳng, nói: “Lúc thuộc hạ tới đây đã nghe được một ít lời nói, nói là tìm hôn sự cho tam thiếu gia.” Hắn nghe không rõ cho nên cũng không biết có phải là ý này hay không, nhưng nếu là thật… Trần Huyền siết chặt bàn tay, ánh mắt hung ác nhìn chăm chú vào bóng dáng Vân Âm.

Sau khi tới cửa phòng Vân Bùi, Trần Huyền không thể tiếp tục đi theo được nữa.

Vân Âm tới đúng lúc Vân Bùi đang uống trà, vừa mới ngồi xuống không bao lâu.

Vân Bùi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vân Âm, ông ta đã hơn hai mươi năm chưa gặp đứa con tiểu thϊếp này, ông ta biết mẫu thân của Vân Âm là hoa khôi, y cũng có chỗ giống bà, nhưng khi ông ta nhớ lại bộ dáng của tiểu thϊếp ông ta từng sủng ái, sau đó so sánh với người trước mắt thì đúng là một trời một vực.

Ông ta dù sao cũng là phụ thân của Vân Âm, cho dù có phóng đãng cỡ nào cũng không thể ra tay với nhi tử của mình được, cho nên chỉ có thể nhìn cho đã mắt, nhìn lâu còn cảm thấy cái đám tô son trát phấn ở hậu viện thật sự quá dung tục.

Vân Âm cảm thấy mặt mình sắp bị ông ta nhìn tới mức thủng ra một cái lỗ, y vẫn còn dùng tư thế thỉnh an đợi Vân Bùi đáp lời, Vân Bùi ho nhẹ một phát lấy lại tinh thần, sau đó miễn lễ, nói cho Vân Âm biết chuyện ở đại phòng.

Vân Âm biết bản thân là phụng thiên, sớm muộn gì cũng có ngày bị gả ra ngoài cho người khác, nhưng không ngờ ngày này sẽ lâu tới như vậy, trong lòng Vân Âm hơi buồn bã, những gì mẫu thân trải qua dường như chính là vận mệnh sau này của y.

Thấy khuôn mặt buồn bã của Vân Âm, Vân Bùi khó có khi nói lời an ủi y: “Vân gia không thể so với Hạng gia, nơi đó nhà cao cửa rộng, con gả đi cũng sẽ không chịu thiệt.” Tuy ông ta nói lời này nhưng chính mình cũng cảm thấy trái lương tâm, nhưng Vân Ấu không chịu đi thì chỉ có thể là y đi.

Trong lòng Vân Bùi thầm thở dài, một phụng thiên xinh đẹp như y cuối cùng lại rơi vào tay phế vật Hạng gia, dung mạo tuyệt diễm như vậy cũng không gặp được người hết lòng che chở, vận mệnh sau này chỉ có thể bị đặt trong một góc.

Vân Bùi càng nghĩ càng đau lòng, ông ta đau lòng vì nhi tử mỹ nhân của mình bị bỏ quên, trong lòng rất hối hận, Vân Âm quốc sắc thiên hương, nếu tham gia tuyển tú hoàn toàn dư dả, sớm biết thế thì ông ta nên để ý tới y, bây giờ cũng không cần lãng phí chỉ vì mối quan hệ thông gia với Hạng gia.

Nhưng hiện tại không còn cách nào thay đổi được nữa, ông ta đành phải cắn răng nhịn đau. Sau khi để Vân Âm trở về phòng, Vân Bùi càng nghĩ càng thấy hối hận.