Chương 67: Ngoại truyện 4 (H)

Ngoại truyện:

Về cuộc sống chung của hai người (Phần 2 – Hết)

Người dịch: Du

Phương Diệc đến được cửa phòng làm việc của giám đốc, trùng hợp gặp bác sĩ Trần vừa nói chuyện với Thẩm Tông ban nãy đi ra ngoài, anh ta trao cho Phương Diệc Dược một ánh nhìn kỳ lạ.

Phương Diệc Dược lạnh lùng lườm lại, sau đó đi thẳng vào trong phòng, đập vào mắt là Thẩm Tông đang ngồi trên ghế dài.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Tông ngẩng đầu dậy, nhìn thấy hắn, anh ta ngây người, xoa xoa hai mắt.

“Diệc Dược à?”

“Tôi đây.”

“Là anh thật sao Diệc Dược?”

“Hỏi thừa, tôi chứ ai.” Phương Diệc Dược lại gần anh ta.

Thẩm Tông bỏ kính mắt xuống, rồi lại đeo lên, đứng bật dậy, đi về phía Phương Diệc Dược, không dám tin thốt lên: “Mình ngủ quên à, mơ rõ quá…”

Phương Diệc Dược véo má anh ta, Thẩm Tông “Ái u” một tiếng rồi tỉnh táo lại.

“Ôi là Diệc Dược thật! Sao anh lại tới đây? Anh chưa ngủ à, giờ đã ba giờ sáng rồi! Trời đất…” Thẩm Tông chộp lấy cánh tay hắn, nhìn trừng trừng đồng hồ đeo trên tay.

“Em cũng chưa ngủ còn gì,” Phương Diệc Dược đẩy đẩy cái kính mắt của anh: “Họ Thẩm, em cận thị từ bao giờ?”

“Cận nhẹ thôi, em chỉ đeo lúc giải phẫu cho bệnh nhân nên không mang kính về nhà bao giờ… Đợi đã, sao Diệc Dược lại đến đây?” Thẩm Tông choáng váng.

“Tới xem em làm trò mèo gì.”

“Hả? Nhưng em nhắn tin cho anh nói sẽ tăng ca rồi mà.”

“Ba cái dòng tin nhắn đấy mà cũng đòi lừa được tôi hả?”

“Ơ? Em, em xin lỗi,” Đầu óc Thẩm Tông vẫn còn mơ hồ, không hiểu rõ ý của Phương Diệc Dược là gì, “Em xin lỗi Diệc Dược… Bây giờ chúng mình về nhà, em làm cho anh bữa khuya nhé? Trong tủ lạnh vẫn còn miếng xương sườn chưa rã đông…”

“Bữa khuya cái beep ấy.”

Thẩm Tông choáng váng nhìn hắn, hoàn toàn không còn sự tỉnh táo và nghiêm khắc như đối với đồng nghiệp trước đó: “Diệc Dược, anh sao vậy? Anh đừng giận mà… Em, em phải làm gì mới tốt đây…” Thêm vào chuyện sáng nay, Thẩm Tông suy nghĩ miên man, nét mặt trở nên đau buồn và khổ sở, gương mặt vốn mệt mỏi vì phải tăng ca nay càng trắng bệch.

Phương Diệc Dược khựng lại, “Về nhà trước đã.”

“Vâng, anh… anh chờ em thay quần áo…” nói xong Thẩm Tông rảo bước ra ngoài.

Ước chừng như sợ Phương Diệc Dược đợi lâu, bước chân anh ta vội vã, vấp phải bậc cửa ngã thẳng xuống đất, tầm nhìn tối đen, ngất đi.

***

Tỉnh lại, Thẩm Tông thấy mình đang nằm trong bệnh viện, chống tay định đứng dậy thì nhìn thấy Phương Diệc Dược ngồi bên cạnh ôm laptop làm việc.

“Họ Thẩm, mi khiến cho ông đây rất tức giận.” Hắn không hề ngẩng đầu, hai tay múa phím.

Thẩm Tông nghẹn ngào, cảm động và áy náy khiến anh suýt chút nữa khóc ra: “Diệc Dược, em xin lỗi…”

“Xin lỗi thì có ích gì?”

Thẩm Tông buồn bã lắc đầu: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì đâu cần đến cảnh sát…”

“… Xem phim truyền hình ít thôi ông tướng.”

Gửi xong e-mail, Phương Diệc Dược gập laptop lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tông.

“Biết mình sai ở đâu không?”

“Em… em không về nhà sớm để nấu cơm cho anh.”

“Họ Thẩm, hôm nào mi cũng như vậy không thấy mệt à?”

“Không mệt tí nào.”

“Mi tưởng ta đây là trẻ lên ba, không biết tự nấu ăn à?”

“Không có… Em, em thấy Diệc Dược bận bịu, không có thời gian dành cho mấy việc này nên mới…”

“Thôi được rồi, thế em nghĩ hồi trước chưa quen em tôi ăn cái gì?”

“Thì ăn ở công ty.” Thẩm Tông vừa tỉnh dậy đã bị hỏi một tràng nên đầu óc vẫn còn mơ màng.

Phương Diệc Dược cạn lời, cầm cặp l*иg lên, dựng bàn nhỏ gắn trên giường bệnh dậy, ra lệnh: “Ăn cháo.”

“Ơ, đây là cái cặp l*иg nhà mình mà?!” Thẩm Tông ngạc nhiên vuốt cái nắp màu vỏ sò.

“Nó đấy.”

“Diệc Dược còn về nhà một chuyến ư?!”



“Ờ.”

Thẩm Tông mở nắp ra, hương thơm của món cháo thịt phà vào mặt, khiến anh ta ngơ ngác hồi lâu mới cúi đầu nếm một ngụm nhỏ.

“Thơm quá.”

“Hầm cục xương sườn trong tủ lạnh thì chả thơm.”

Thẩm Tông trố mắt: “Đây là anh nấu?!”

“Vẻ mặt gì đây?” Phương Diệc Dược lườm, “Tưởng tôi bị thiểu năng hay gì?”

“Không! Ý em là,” Thẩm Tông rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Sao Dược Dược lại có thể giỏi giang đến thế được nhỉ, nấu ăn cũng ngon nữa chứ, yêu anh đúng là vận may em tu luyện ba đời ba kiếp…”

“Còn ba hoa chích chòe là cháo nguội đấy nhé.”

Thẩm Tông vội vàng cúi đầu húp xì xụp, cái bụng đói meo cả ngày trời như đất hạn gặp mưa.

“Ăn từ từ thôi, kiếp trước là ma đói à.” Phương Diệc Dược chau mày nhìn tướng ăn nhồm nhoàm của Thẩm Tông, sau đó đứng dậy nói: “Tôi đi lấy ít hoa quả.”

“Ô… Đợi đã Diệc Dược!” Thẩm Tông nghe thấy phương Diệc Dược muốn đi ra ngoài lập tức thò đầu ra khỏi bát cháo, “Anh… còn giận em không?”

“Nếu tức giận có tác dụng thì đâu cần đến cảnh sát.” Phương Diệc Dược trả lại câu nói của anh ta.

“Em rốt cuộc sai ở đâu?”

“Tự xem xét lại bản thân mình đi.” Phương Diệc Dược đóng sầm cửa lại.

Thẩm Tông ngây người nhìn Phương Diệc Dược rời đi, lòng rối như tơ vò.

Một lát sau cửa mở ra, Thẩm Tông tưởng rằng là Phương Diệc Dược quay lại nên định nhảy xuống giường lao đến ôm chầm lấy hắn, tuy nhiên đó chỉ là đồng nghiệp ở sở thú đến thăm.

“Bác sĩ Thẩm khỏe lại chưa? Anh còn mệt ở đâu không?”

“Chúng tôi biếu bác sĩ chút quà thăm bệnh, hôm qua thật là vất vả cho bác sĩ quá, mong anh chóng khỏe.”

Các bác sĩ và hộ sĩ làm việc tại sở thú ngồi một vòng quanh giường bệnh Thẩm Tông, lo lắng hỏi thăm tới tấp bác sĩ Thẩm yếu ớt tái nhợt nằm trên giường bệnh, khiến bác sĩ Thẩm cảm thấy rất áp lực.

“Cảm ơn mọi người, tôi khỏe rồi, chuẩn bị xuất viện về nhà đây.”

“Bác sĩ không biết đó thôi, hôm qua lúc anh ngất đi mọi người đều sợ lắm đấy,” cô y tá hôm qua nói chuyện với Phương Diệc Dược ríu rít, “Anh Phương tưởng rằng rất nghiêm trọng nên vừa hét gọi tên bác sĩ vừa ôm anh chạy đến phòng y tế, làm chúng em cũng hoảng hồn cuống hết cả tay chân…”

“Em bảo Diệc Dược á?”

“Vâng. Sau đấy chúng em đưa anh đến bệnh viện, cũng may chỉ là anh làm việc mệt lại chưa được ăn gì, hạ đường huyết ngất đi chứ không phải bệnh nặng.”

“Giám đốc bảo anh có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, mấy nay quá vất vả rồi…”

Sau đó các đồng nghiệp nói gì Thẩm Tông không còn nghe vào tai nữa, bây giờ trong đầu anh ta tràn ngập hình ảnh Phương Diệc Dược bế bồng mình kiểu công chúa.

Đồng nghiệp rời đi, Thẩm Tông ngồi lặng trên giường, trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

***

Ăn hoa quả xong Thẩm Tông làm thủ tục xuất viện, được Phương Diệc Dược lái Porsche đưa về đến nhà.

“Diệc Dược, em biết em sai ở đâu rồi.”

“Ở đâu.”

“Em không cho anh cơ hội thể hiện kỹ năng bếp núc.”

“. . .”

“Với cả em ham làm, không biết chăm sóc bản thân, tăng ca đến đêm dẫn tới ngất xỉu, hại Diệc Dược phải chạy vạy chăm sóc, cả đêm ngủ không yên giấc… Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng.”

“Thế còn được,” Phương Diệc Dược gật đầu, “Nhưng mà xin lỗi suông thế này chẳng có thành ý mấy nhỉ.”

“Vâng,” Thẩm Tông vừa nói vừa cởϊ qυầи áo, “Xin phép Diệc Dược cho em được đi tắm trước, rồi mới dùng tấm thân này xin lỗi anh được không ạ?”

“Đi đi.”

Chờ cho Thẩm Tông đi vào phòng tắm, Phương Diệc Dược lấy cặp l*иg đựng cháo ra mang đến phòng bếp rửa.

Hắn sẽ không nói cho Thẩm Tông biết đêm qua vì nấu cháo cho anh ta mà hắn chỉ có thể nằm trên sô pha chợp mắt một tiếng, hôm nay còn phải xin phép công ty nghỉ làm.

Một người có thể quan tâm ai đó đến mức độ nào? Phương Diệc Dược không biết giới hạn của mình ở đâu, nhưng sự quan tâm của hắn đối với Thẩm Tông đã vượt mức cao nhất mà hắn từng cho rằng.

Rửa cặp l*иg xong, đun lại chỗ cháo còn thừa, sau đó dọn dẹp bếp. Phương Diệc Dược luôn cho rằng bản thân rất lười làm việc nhà, có thể đơn giản hóa liền đơn giản hóa, việc như nấu cháo xương sườn này, nếu không phải vì Thẩm Tông, chắc có lẽ cả đời này hắn cũng không động đến.

“Diệc Dược à.”

Không biết qua bao lâu, thanh âm của Thẩm Tông từ sau lưng truyền tới, hai cánh tay mềm mại vòng quanh eo Phương Diệc Dược, da thịt thoang thoảng hương thơm ngát sau khi tắm kề sát lấy hắn.

“Tắm chưa đấy? Sao ra nhanh thế?”

“Diệc Dược không ngửi thấy à, thơm mà…” Thẩm Tông nịnh nọt hôn nhẹ lên cổ hắn.



Phương Diệc Dược nắm lấy cái tay trên eo mình, sờ soạng thân thể sau lưng, giật mình quay đầu lại nhìn, máu trong người như sôi lên, phía dưới có dấu hiệu thức tỉnh.

“… Họ Thẩm, em lấy đâu ra cái tạp dề này?”

“Em mới mua mấy hôm trước đấy.” Thẩm Tông ôm cổ phương Diệc Dược cười nói, cả người anh ta lõα ɭồ trần trụi, chỉ khoác một chiếc tạp dề nhạt màu. Mặc dù là tạp dề bình thường, không phải loại thiết kế để kí©ɧ ŧìиɧ nhưng đối với Phương Diệc Dược, như này càng quyến rũ và khơi gợi lòng ham muốn của hắn.

“Bởi vì lần xin lỗi này có liên quan đến phòng bếp nên em nghĩ ra mặc như này đấy, làʍ t̠ìиɦ trong bếp sẽ càng thêm kí©h thí©ɧ…”

Phương Diệc Dược chặn đôi môi đang khép mở của anh ta, lưỡi luồn vào trong càn quét, công phá khoang miệng Thẩm Tông, hai bàn tay sỗ sàng vuốt ve tấm lưng trần rồi trượt dần xuống dưới nắm lấy dây buộc tạp dề, ve vẩy nó vào hai bên eo Thẩm Tông, trêu ghẹo anh.

“Ư… Đừng, em ngứa…. A a….” Thẩm Tông lắc eo muốn tránh, đầu óc không còn tập trung vào nụ hôn nữa, nước bọt chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi khóe miệng.

Phương Diệc Dược mặc kệ, tiếp tục luồn hai sợi dây vải vào khe mông Thẩm Tông, vẽ vài vòng xung quanh lỗ nhỏ mẫn cảm yếu ớt, rồi bỗng chọc mạnh vào trong.

“Á á… Diệc Dược đừng mà… Em ngứa…. Á á….!” Lần này Thẩm Tông quả nhiên không chịu nổi, giãy giụa vòng eo muốn tránh khỏi hai sợi dây vải, nơi giữa háng cọ xát vào người Phương Diệc Dược, tiệm cận cao trào.

Phương Diệc Dược đột ngột đè chặt anh ta lại, tét một phát vào bờ mông tròn căng: “Tránh cái gì? Ai cho phép em động đậy?!”

“Ô… Em ngứa mà…” Thẩm Tông tội nghiệp nhìn hắn, cái mông trắng nõn lập tức đỏ ửng lên, giống hệt màu đỏ ửng trên gương mặt, “Diệc Dược hung dữ quá đi…”

Phương Diệc Dược mổ lên môi anh một cái trấn an: “Vén cái tạp dề lên, ngoan ngoãn giạng hai chân ra cho ông.”

“Vâng…” Thẩm Tông lập tức ngoan ngoãn vén tạp dề, lộ ra phía dưới tràn đầy xuân sắc, run rẩy giơ một chân lên.

Phương Diệc Dược đặt Thẩm Tông ngồi lên ghế ăn, banh rộng hai chân anh ra, ngón tay nhắm ngay cái lỗ hồng hào thọc thẳng vào. Bên trong đã được bôi trơn nên ướŧ áŧ mềm mại vô cùng, ngón tay hắn thuận lợi ra vào, Thẩm Tông thỏa mãn rên lên một tiếng, hai chân theo thói quen quặp chặt eo hắn run rẩy, chiếc tạp dề sột soạt, nhăn nheo dần theo từng cử động.

“Da^ʍ phụ, sẵn sàng chưa, hình phạt đến đây.”

Dứt lời, Phương Diệc Dược nện như đóng cọc, Thẩm Tông lập tức ôm chặt lấy hắn, cả người run lẩy bẩy, rêи ɾỉ than thở. Lần này Phương Diệc Dược không cho Thẩm Tông thời gian thở dốc mà tiến vào trạng thái cực nhanh, dươиɠ ѵậŧ giã như giã gạo vào điểm G của Thẩm Tông, lực mạnh đến mức khiến anh ta như dính cả lên ghế.

“Á…. A a a a….Diệc Dược anh chậm lại…. Á á á…” Thẩm Tông bị hắn ȶᏂασ một cách dữ dội, rêи ɾỉ luôn miệng, nước mắt sinh lý ầng ậng, hai núʍ ѵú lộ ra từ khe áo dựng đứng, cứng đờ lại.

Phương Diệc Dược vừa nhấp eo vừa kéo tạp dề xuống, nắm lấy hai núʍ ѵú không cam lòng bị vắng vẻ kia, nhéo vò lúc mạnh lúc nhẹ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ sinh ra theo từng cú nhấp.

Phía trên và phía dưới đều bị kí©h thí©ɧ khiến Thẩm Tông sướиɠ đến rú lên, gương mặt đẫm mồ hôi nhưng tỏ vẻ thỏa mãn vì được giống đực của mình chiếm lấy. Anh ta mới bị hạ đường huyết, cho dù ăn cháo và hoa quả nhưng sức lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nay lại làʍ t̠ìиɦ điên cuồng như vậy, có chút không kham được. Phương Diệc Dược mới nện được chưa đến 5 phút, Thẩm Tông đã mê muội, hai mắt lờ đờ, chỉ đọng lại tìиɧ ɖu͙©.

“Không, không được rồi Diệc Dược… Em bắn….em sắp bắn… Á ưm…”

“Mới thế đã không được? Họ Thẩm, lời xin lỗi của em quá không có thành ý rồi đấy!?” Lại thêm một phát lút cán nữa.

“Á! Có, có mà… Á á… Diệc Dược nhẹ thôi được không….” Thẩm Tông chưa nói xong đã bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu dính lên khắp nơi: trên bàn, trên ghế, trên tạp dề. Anh co quắp, lỗ nhỏ vẫn mυ"ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ, dâʍ đãиɠ vô cùng.

Nhưng Phương Diệc Dược không có ý định ngừng lại, dáng vẻ lõα ɭồ chỉ mặc độc chiếc tạp dề, bị hắn chà đạp của Thẩm Tông khiến hắn càng thêm nứиɠ vô cùng, dươиɠ ѵậŧ tráng kiện như cũ thỏa thích ra ra vào vào trong thân thể chặt chẽ, ướŧ áŧ. Tiếng da thịt va chạm “bộp, bộp” quẩn quanh không dứt trong căn phòng, hai viên tinh hoàn đập mạnh khiến bờ mông Thẩm Tông đỏ bừng, “Ưm a… Hộc hộc…. Diệc Dược… Sao anh vẫn chưa bắn….”

Phương Diệc Dược đánh cái “tét” lên mông anh ta: “Đồ khờ, chồng em lợi hại đến đâu em còn chưa rõ ư?”

“Rõ, em rõ rồi…” Thẩm Tông nhếch mép cười, mê ly nhìn hắn đầy ái mộ: “Nhưng mà hôm nay đặc biệt lợi hại á á á á a….!”

Đáp lại, Phương Diệc Dược đè Thẩm Tông xuống làm thêm hiệp nữa, nghe anh ta kêu rên vô số lần “Chồng ơi”, mãi đến lúc Thẩm Tông bắn ra lần thứ hai hắn mới bắn. Chiếc tạp dề mới tinh lúc này đã bị anh ta vò dúm dó, thân thể mềm nhũn treo trên người hắn, run rẩy ngậm luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

“Ưm… Chồng em…. Chồng em giỏi quá…”

Phương Diệc Dược thấy anh híp mắt, dường như muốn lịm đi luôn trên người mình bèn giật giật hông trêu ghẹo.

Dị động trong cơ thể khiến Thẩm Tông thoáng thanh tỉnh: “…. Xong, xong rồi ư?”

“Em đoán xem.”

“Chồng ơi… Chồng còn muốn làm tiếp nữa không?”

“Mi coi ông đây là cầm thú à?!” Phương Diệc Dược bế Thẩm Tông lên, bước nhanh vào phòng tắm.

Thẩm Tông phản ứng chậm một nhịp, hồi thần vội vàng ôm chặt cổ Phương Diệc Dược đề phòng ngã ngửa, cuối cùng hớn hở cười.

“Chồng săn sóc quá… Diệc Dược của em là tốt nhất.”

Phương Diệc Dược từ chối cho ý kiến, chỉ “Hừ” một tiếng, thả anh ta vào trong bồn tắm sau đó cởϊ qυầи áo bước vào cùng.

Hơi nước mờ mịt che lấp phòng tắm, ánh trăng đêm nay thật là đẹp vô cùng.

Kể từ đó, cuộc sống chung của hai người có sự điều chỉnh. Mỗi tuần, Phương Diệc Dược sẽ vào bếp 2-3 ngày, việc nhà cũng sẽ chia đôi cùng làm, không còn là một mình Thẩm Tông thầu hết nữa.

Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc chính là cấu thành từ những việc tưởng chừng như nhỏ nhặt này, phải không nào?

dạo này đọc được 3 truyện cũng ổn ổn, ai đang đói truyện có thể đọc thử hic

Xuyên thành nam chủ khế ước ma thú

Về hưu lại vào nghề

Ta ở cầu sinh trong trò chơi thoát đơn

------oOo------