Chương 8: Nam nhân và kiếm

Vì tránh tai mắt người khác, gần đây Hoa Chi cùng hai nha hoàn và mã phu ở tại trấn Phúc Thọ phía bắc Thanh Sơn. Đời trước Thu Quất và Xuân Đào có ơn với nàng, nàng gọi ba người cùng ngồi vào bàn ăn.

Bành Tiểu Hà thân là nam tử, không dám tùy tiện ngồi xuống, gắp đồ ăn đến bên ngoài phòng ăn. Xuân Đào nhỏ hơn Hoa Chi hai tuổi, tính tình hoạt bát, do trong nhà khốn cùng nên mới đến Hoa gia làm người ở. Lúc ăn cơm nàng ấy vẫn luôn nói chuyện, Hoa Chi không ngăn cản, nghe được chuyện thú vị còn hỏi đôi ba câu.

Bành Tiểu Hà ngồi trong góc sân râm mát, nghe được động tĩnh bên sương phòng phía đông, hắn vội vàng buông chén đũa đi xem xét, nhìn qua cửa sổ thấy một thân ảnh.

“Cô nương! Người nọ tỉnh.”

Hoa Chi buông xuống chén đũa đi ra ngoài, hai nha hoàn theo sát phía sau.

Nàng vừa mới bước vào phòng, một cái bóng đen liền nhào tới. Hành động đó chỉ trong chớp mắt, nàng phản ứng không kịp, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô, hoàn hồn phát hiện có cánh tay đè cổ nàng gắt gao ấn ở trên tường. Thân thể nàng yêu kiều, bị giam cầm như vậy, xương quai xanh cùng cổ đau đến tê dại.

Xuân Đào và Thu Quất sớm đã bị dọa sợ, Bành Tiểu Hà đi về phía trước

“Tặc tử, mau thả cô nương nhà ta ra!”

Nam nhân này cao hơn Hoa Chi rất nhiều, đem Hoa Chi bao lại toàn bộ. Trên tay hắn dùng lực, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về mấy người đứng ở cạnh cửa

“Nếu qua đây ta bóp chết nàng.”

Ba người không dám tiến lên, gấp đến độ hốc mắt Xuân Đào, Thu Quất đều đỏ lên.

Hoa Chi chảy nước mắt, cổ họng bị bóp đến khó chịu, dường như đã không thể hô hấp. Cảm giác hít thở không thông nàng cũng không xa lạ, đời trước thời điểm chất độc phát tác nàng cũng vô pháp hô hấp, nàng dường như trở về thời khắc tử vong đó, tay chân không khỏi nhũn ra. Nàng không muốn chết, nàng mới sống lại, còn chưa kịp thay đổi mọi thứ.

Nàng kiệt lực nâng hai tay lên, bắt được cánh tay nam nhân ý đồ đem hắn đẩy ra. Nhưng nàng vốn mảnh mai, lúc này bởi vì hô hấp suy yếu càng thêm vô lực, hoàn toàn không lay động được nam nhân. Đối phương tăng thêm lực đạo, mặc kệ nàng yếu ớt như nào, dùng thanh âm nghẹn ngào chất vấn

“Kiếm ta đâu?”

Hoa Chi sợ hãi, não bộ lại cực kỳ thanh tỉnh, nàng phát hiện người trước mắt sắc mặt tái nhợt, đôi mắt toàn là tơ máu, người nam nhân này hẳn cũng không dễ chịu.

Nàng nỗ lực trấn định bản thân, gian nan mở miệng

“Ta... sai người cất đi.... ngươi trước... thả ta...”

“Trả lại cho ta!” Hắn hung tợn mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, “Bằng không ta hiện lại liền bóp chết ngươi!”

“Bạch nhãn lang!” Xuân Đào sợ hãi kêu lên, “Cô nương nhà ta cứu ngươi đấy!”

“Đi, lấy.” Thanh âm Hoa Chi rách nát, nói ra hai từ cũng khó khăn.

Thu Quất sợ nam nhân ra tay hại nàng, vội vàng chạy đến nhà chính lấy kiếm. Bành Tiểu Hà là nam nhân duy nhất, đang muốn bảo vệ kiếm mà Thu Quất lấy về, nam nhân đã buông Hoa Chi ra, đi tới hướng của Thu Quất, nàng chưa kịp phản ứng thanh kiếm trong tay đã bị cướp đi.

Nam nhân đoạt lại kiếm xoay người đến một bên khác, rút kiếm ra kiểm tra. Bên kia Hoa Chi vô lực dựa vào tường ngã ngồi trên mặt đất, Xuân Đào chạy đến đỡ nàng.

Được thả tự do, Hoa Chi hô hấp từng ngụm từng ngụm, lượng lớn không khí tràn vào mũi miệng, kí©h thí©ɧ khiến nàng liên tiếp ho khan. Thu Quất cũng chạy đến, cùng Xuân Đào nâng Hoa Chi lên giúp nàng thuận khí.

Bành Tiểu Hà thấy Hoa Chi đã an toàn, đang muốn đi lên chế phục nam nhân, quay đầu nhìn liền thấy đối phương nắm chặt kiếm lại hôn mê lần nữa.

“Cô nương, hắn hình như ngất xỉu.”

Hoa Chi được Thu Quất đỡ tới, ánh mắt nhìn về phía nam nhân trong phòng.

Xuân Đào sảng khoái: “Tốt nhất là chết đi! Cô nương có lòng tốt cứu hắn, hắn tỉnh lại thế nhưng đối với cô nương như vậy.”

Hoa Chi ý bảo Bảnh Tiểu Hà đi xem xét, hắn tiến lên đẩy người: “Hôn mê thật, ta liền đem hắn ném vào rừng cây.”

Vốn là người không rõ lai lịch, còn tập kích Hoa Chi, ba người đã sớm định tội hắn. Hoa Chi không mở miệng ngăn cản, vì để khiêng đi dễ dàng hơn, Bành Tiểu Hà muốn lấy đi thanh kiếm, người vô ý thức lại gắt gao nắm chặt kiếm, gỡ như thế nào cũng không lấy ra được. Bành Tiểu Hà bất đắc dĩ, trực tiếp vác hắn lên vai đi ra ngoài. Người vừa rồi còn hung ác, bây giờ giống như đã chết.

“Khoan đã.” Hoa Chi mở miệng ngăn cản, “Đem hắn khiêng vào đi.”

“Cô nương!” Xuân Đào kinh hô, “Hắn vừa muốn gϊếŧ người, người còn cứu hắn?”

“Có lẽ hắn tỉnh lại không tìm thấy kiếm nên mới như vậy.”

Bọn họ trên đường tới đây nhặt được nam nhân hắc y, nàng vốn là người tâm địa lương thiện, gặp người bị thương liền cứu giúp. Khi đó hắn cũng gắt gao nắm chặt kiếm, Bành Tiểu Hà dùng thật nhiều sức lực mới gỡ được thanh kiếm ra.

“Nhưng...”

Xuân Đào còn muốn nói gì đó, Hoa Chi lại nói

“Coi như là tích phúc đi.”

Nàng cũng từng đọc sách, hiện giờ gặp cơ duyên này, nên làm nhiều việc thiện.

Bành Tiểu Hà chỉ có thể đem người để trở lại giường. Nhưng trong lòng hắn bất mãn, trực tiếp ném người lên giường. Hoa Chi liếc hắn một cái, hắn tránh đi, ánh mắt ngượng ngùng mà vò đầu.

Hoa Chi tiến lên, nhíu mày: “Ngươi nhìn xem hắn có lại xuất huyết không?”

Miệng vết thương ở ngực, nàng là nữ nhi tự mình xem xét không tốt. Bành Tiểu Hà xốc quần áo hắn lên, vải bố trắng băng bó vết thương đã bị máu đỏ thấm ra.

Máu đỏ tươi chói mắt, Hoa Chi nhấp môi, nam nhân ho khan khiến gương mặt càng thêm nhợt nhạt

“Đi trấn trên tìm đại phu.”