Chương 7: Lau mình

Thời điểm Hoa Chi tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng ngoài rèm che, mới ý thức được mặt trời đã lên cao. Từ khi trọng sinh tới nay, mỗi ngày tỉnh lại nàng sẽ có chút hơi hoảng hốt, không phân rõ cảnh thực hay mộng ảo, phải trầm tư một lát mới dám tin chính mình thật sự có cơ hội sống lại một lần.

Giờ phút này tỉnh lại, hồi tưởng chuyện tối qua, gương mặt nàng không khỏi nóng lên, đôi tay dán vào má vỗ vỗ vài cái mới ngồi dậy kêu nha hoàn.

Thu Quất là nha hoàn bên người nàng, sau khi nghe thấy Hoa Chi gọi vội vàng bước nhanh vào phòng bếp bưng nước ấm vào phòng nàng.

“Bây giờ là giờ nào?” Hoa Chi thay quần áo sạch sẽ ngồi bên mép giường, xem Thu Quất bận rộn chuẩn bị cho nàng.

“Đã qua chính ngọ, cô nương tỉnh dậy đúng lúc, chờ một chút là có thể ăn cơm trưa.” Thu Quất lớn hơn Hoa Chi một tuổi, tính tình ôn nhu, nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Hoa Chi cười cười: “Có chút đói bụng, Xuân Đào và Bành Tiểu Hà đã trở lại chưa?”

Xuân Đào cũng là nha hoàn bên người nàng, còn Bành Tiểu Hà là mã phu của Hoa gia.

Đêm qua nàng cùng Lâm Tu Trúc ở sương phòng phía tây làm chuyện đó, vì để mau chóng mang thai, nàng chủ động muốn hai lần, xong việc mệt đến rã rời liền ngủ mất. Sáng sớm gà gáy lần thứ ba, Thu Quất cùng Xuân Đào nghe căn dặn của nàng lúc trước tới gõ cửa. Trời khi đó mới tờ mờ sáng, nàng ngủ sâu giấc, là Lâm Tu Trúc nghe thấy tiếng đập cửa đánh thức nàng. Vừa tỉnh dậy còn mơ hồ, ý thức được bên người còn có nam nhân, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo. Cũng may nàng đã chuẩn bị kế hoạch sẵn từ trước, mò tìm áo choàng đem chính mình bao bọc kỹ lưỡng liền nhanh chóng rời đi. Theo sau là Xuân Đào cầm đèn dầu đi vào, chờ Lâm Tu Trúc thu thập tốt liền bịt kín mắt hắn đưa trở về trong thôn.

“Đã trở lại, nếu người không yên tâm, ta liền đi gọi Xuân Đào tới đây.”

“Không vội, ngươi giúp ta đem cửa sổ đóng lại, ta muốn lau mình.” Cho dù sáng sớm đã rửa qua, nhưng ngủ một giấc cả người lại toàn mồ hôi dính nhớp khó chịu.

Thu Quất đi đến cửa sổ, nàng nhìn bóng dáng nàng nhớ tời sự tình đời trước. Bộ dáng Thu Quất không tồi, ngực lớn mông lớn, sau khi phụ thân qua đời Hoa Chi không còn chỗ dựa, Thu Quất liền bị kẻ lòng lang dạ sói Tần Tử Khiêm chiếm đoạt làm thϊếp. Nhớ lại ngày đó, nàng nghĩ đến bộ dáng Thu Quất sau khi bị chiếm đoạt co ro trên giường khóc rống, cả người đâu đâu cũng thấy dấu vết xanh tím làm nàng kinh sợ, phẫn nộ nhưng không thể làm được gì.

Tính nàng nhút nhát, không có phụ thân làm chỗ dựa, nàng so với phế nhân còn không bằng, Tần Tử Khiêm giở trò tác oai tác quái ở Hoa gia ngay trước mắt nàng, nàng không dám quản cũng quản không được.

Đời này ngàn lần không thể dẫm lên vết xe đổ.

“Thu Quất, Bành Tiểu Hà...”

Thu Quất vội nói: “Cô nương yên tâm, Bành Tiểu Hà là người đáng tin cậy, hơn nữa hắn cũng không biết người đang làm gì.”

Hoa Chi đương nhiên biết Bành Tiểu Hà đáng tin nên mới tuyển hắn đến làm mã phu.

Mã phu ở Hoa phủ không chỉ có một người, đời trước nàng thấy Bành Tiểu Hà vài lần, đến khi Thu Quất xảy ra chuyện, hắn muốn mang người chạy trốn, nhưng bị Tần Tử Khiêm sai người đánh gãy chân ném ra khỏi phủ, nàng mới biết hai người này vốn đã hẹn ước chung thân.

Thấy Thu Quất sốt ruột thay hắn nói chuyện, Hoa Chi cười nói: “Ta nhìn ánh mắt hắn nhìn ngươi không đúng, hắn chính là có ý với ngươi?”

Thu Quất lập tức đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời. Trải qua những sự việc đáng sợ kiếp trước, hiện giờ Hoa Chi không thể nhu nhược nữa, làm việc không thể do dự

“Ta nhìn hắn cũng không tệ lắm, nếu hai người có ý với nhau, ta liền làm chủ cho các người thành hôn.”

Thu Quất mặt càng hồng, cúi đầu nhanh chóng nói

“Nô tỳ đi xem Xuân Đào làm xong đồ ăn chưa.”

Dứt lời liền cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài, còn không quên giúp Hoa Chi đóng cửa lại. Trong phòng thoáng chốc tối đi rất nhiều, Hoa Chi có vài phần bất đắc dĩ, da mặt Thu Quất còn mỏng hơn nàng.

Thu Quất và Bành Tiểu Hà từ nhỏ đã bán mình cho Hoa gia, đều cùng là văn tự bán đứt, chỉ cần hai người họ nguyện ý, nàng tùy thời đều có thể thành toàn. Nghĩ thông suốt, Hoa Chi cởϊ áσ đặt ở trên giường, chỉ mặc áσ ɭóŧ đi tới giá để nước.

Động tác nàng chậm rãi, đầu tiên là lau mặt, lấy một miếng vải khác chà cánh tay. Nàng muốn lau bụng cùng hai vυ", xốc áσ ɭóŧ lên liền thấy bầu vυ" bên phải hiện lên vệt đỏ, hạt đậu nhỏ thực hồng, sáng nay rửa sạch tiểu huyệt, nàng không dám nhìn. Nàng bỗng dưng đỏ mặt, nhớ tới cuộc giao hoan da^ʍ mỹ tối qua, thanh âm Lâm Tu Trúc thô ráp dường như còn quanh quẩn bên tai.

Hoa Chi không dám nghĩ tiếp, nhanh chóng cọ rửa thân mình rồi đem áσ ɭóŧ mặc vào.