Chương 8

Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang.

Giọng của Chu Đồng truyền đến, tôi mặc áo ra mở cửa, em ấy đến đưa tôi một lọ thuốc mỡ: "Có bị phỏng không? Bôi lên gấp, cẩn thận để lại sẹo."

"Em mua cho chị sao? Cảm ơn."

Ekip chương trình chuẩn bị thuốc hay dùng cho chúng tôi, có điều không có thuốc trị bỏng.

"Chị đi rồi thì ảnh đế Cố bảo hơi không thoải mái, đạo diễn cũng dừng quay, lúc trở về người đại diện của ảnh đế Cố gọi em lại, nói trong phòng anh ấy có thuốc trị bỏng, bảo em đưa cho chị."

Có ai tự nhiên chuẩn bị thuốc trị bỏng trên người không?

Nhưng nếu mua cho tôi thì không hợp lý lắm.

Tôi chưa muốn ngủ, đi ra ngoài cửa, ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, mở ảnh chụp chung của mình và Cố Hoài Dã.

Tôi nhìn rất lâu, muốn xóa bỏ nhưng rồi lại luyến tiếc ngay thời khắc cuối cùng.

Tôi ảo não than một tiếng, khoé mắt thấy một bóng người ở cách đó không xa, không biết Cố Hoài Dã tới từ lúc nào, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn về phía tôi.

Tôi hoảng sợ, điện thoại rơi lên mặt đất, màn hình sáng lên, vừa hay để lộ ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

Anh bước tới vài bước, cúi người muốn nhặt, tôi nhanh tay hơn anh, bấm tắt điện thoại, lại chạm phải vết thương trên đùi, lảo đảo làm rơi xuống.

Cố Hoài Dã duỗi tay giữ lấy tôi, bên người ấm áp, tôi bị giữ trong ngực anh, anh nhíu mày: "Bị thương nặng lắm à?"

"Không có."

"Không nặng sao đau đến nỗi này rồi?"

Không biết vì sao Cố Hoài Dã cứ như vậy mãi, cứ ôm tôi mãi không chịu buông tay.

Tôi kìm nén nội tâm hoảng loạn, đẩy anh ra: "Trầy miếng da thôi, bôi chút thuốc là ổn rồi."