Chương 5

Bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt đào hoa kia của Cố Hoài Dã như che giấu cảm xúc gì đó, anh nắm nhẹ đầu ngón tay tôi, nở một nụ cười xa cách khách sáo, không khác khi đối xử với người khác là bao.

"Xin chào."

Nhiệt độ đầu ngón tay nóng bỏng, một giây sau đó cũng rời đi theo anh, giống như cảm nhận ban nãy chỉ là ảo giác.

"Chào anh Cố."

Tôi cũng cười, khách khí lấy lệ, đáy lòng lại có chút đau đớn.

Ngồi lại chỗ cũ, quả quýt trong tay trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Rõ là ekip chương trình muốn kiếm chuyện, ngồi vây quanh lò pha trà thì cũng thôi đi, lại còn ôn lại kỉ niệm nữa.

Trò chuyện một hồi rồi nói tới lúc tôi học đại học luôn.

"Nói như vậy, chị Hứa với anh Cố học kế trường nhau nhỉ? Khi đó cô Hứa có biết anh Cố không?"

Tôi lơ đãng liếc Cố Hoài Dã một cái, đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo nhau, khí chất trầm ổn, sớm đã không còn là người năm đó thuê chung căn phòng cũ rích, ăn gói mì 2.5 đồng với tôi rồi.

"Nghe nói rồi, hồi đó anh Cố rất nổi tiếng."

Vừa dứt lời, Cố Hoài Dã đã bật cười hài hước: "Thế hả? Tôi cũng từng nghe kể về cô Hứa đây rồi!"

Hiện trường lập tức yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đang gian xảo nhìn tôi và Cố Hoài Dã.

Cố Hoài Dã nói như vậy, chắc chắn không phải muốn gương vỡ lại lành với tôi, nhớ lại hồi trước, khi đó tôi cũng không đoán ra được ý đồ của anh, từ biệt mấy năm, tôi càng không hiểu.

Tôi nở một nụ cười nhạt: "Thì ra lúc ấy tôi cũng nổi tiếng nhỉ."