Chương 26: Công Dã Minh Kính

Bên này hai người nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ

đều tập trung vào

ánh mắt.

Bên kia lại nghe vị chủ

trì cao giọng nêu tên chí bảo, “Nội

đan của Bạng yêu vạn năm biến dị, một viên Hắc trân châu!”

Lời vừa thốt ra, chúng tu sĩ lập tức

ồ lên.

Bạng yêu hoàn toàn bất

đồng với các loài yêu vật khác, trong cơ thể có thể tự sinh ra trân châu, mỗi kì trăng tròn

đều lộ lên mặt nước, hấp thụ

ánh trăng, hút cả

Đế lưu tương vào người, hóa vào trong mình.

Có được

nội

đan tinh luyện ngàn năm

đó, vô luận là yêu ma nhân quỷ,

đều có thể mượn nội lực bên trong mà tiến hành tu luyện, tiến bộ cực nhanh.

Huống hồ nội

đan Bạng yêu, sinh cơ không dứt, tuy rằng thoát ly khỏi cơ thể nhưng

đến

đêm trăng tròn vẫn có thể tự hành thổ, hấp thu mọi tinh hoa.

Hắc trân châu lại có một

ưu việt nữa, là từ Trúc Cơ

đến Hóa Thần

đều có thể sử dụng, không hề có chướng ngại.

Pháp bảo này như chắp cánh cho hổ, thế mà cũng có người lấy ra

để

đổi một khúc Khiếu nhật hắc du, thật

đúng là… Có chút lẫn lộn

đầu

đuôi.

*Tức là nếu lấy 1 khúc gỗ kia

đổi được viên nội

đan

thì là lời, còn làm ngược lại

thì cực

lỗ.


Lập tức có tu sĩ trào phúng, không biết tên tán gia bại sản nào lại có thể làm ra hành

động lấy vỏ bỏ ngọc như thế này.

Lâm Phương Sinh

đương nhiên biết

tên tán gia kia là ai, nhăn mi lại, giận tái mặt nhìn

Diêm Tà.

Diêm Tà

đang

đợi

được lấy lòng, nhận vài câu khích lệ; nhưng không ngờ

Lâm Phương Sinh lại bày ra vẻ mặt không ngờ

đến như vậy, dung nhan tuấn nhã lộ vài phần ngơ ngác, “Phương Sinh ca ca,

Diêm Tà làm sai gì sao?”

“Hắc trân châu kia…”

Diêm Tà giãn nét mặt, cười vui, “Lão Bạng yêu kia cuối cùng cũng có tác dụng, coi như chết có chút

ý nghĩa.”

Hoàn toàn không

đem tính mạng Bảo Châu

để vào mắt.

Lâm Phương Sinh tuy rằng không thích, nhưng hai người vốn

được hưởng cách nuôi dưỡng khác nhau, hai ba câu không thể nói nhanh

được.

Diêm Tà thấy thần sắc y có chút khó hiểu, tưởng lời nói của mấy người kia làm y nghĩ ngợi liền trấn an, “Ta nay tu vi tẫn hủy, giữ lại thứ kia cũng vô dụng, huống chi thất phu hoài bích*, chỉ

như dẫn lửa tự thiêu. Không bằng

đem

đi làm việc khác,

Lâm Phương Sinh trở nên mạnh mẽ rồi sẽ bảo vệ ta.

Phương Sinh ca ca, ngươi

nghĩ sao?”

*Đầy đủ là Thất phu vô tội, hoài bích kì tội: người bình thường vô tội, nhưng nếu giữ ngọc tức là có tội.

Lâm Phương Sinh thấy

ánh mắt hắn trong veo,

đúng là hoàn

toàn kí thác bản thân cho một người dị tộc là y.

Bất giác

ôn nhu lưu luyến, vừa ngọt vừa

ấm, hòa tan hết thảy.

Y giơ

tay lên, nhẹ nhàng xoa

đầu

Diêm Tà, “Ngươi

đúng là tên ngốc, cả ngày tác quái. Nội

đan kia rất

ưu việt với ngươi, không

đưa cho người khác

được, mau lấy lại

đi”.

Nào ngờ vị chủ trì lập tức thông báo trao

đổi giữa Hắc trân châu và Khiếu Nhật hắc du mộc

đã thành công, mời vật chủ sau khi tan hội

đến nhận hàng.

Diêm Tà cười, “Bây giờ thì không thể nữa rồi. Nếu lúc này ta lật lọng sẽ bị vị tiên sư Hóa

Thần kia

đánh mông mất.”

Lâm Phương Sinh thấy

Diêm Tà nói năng bất cần, lại nhớ

đến biểu tình của hắn khi trêu chọc mình vào ban

đêm, bên hông lập tức dâng cỗ nhiệt lưu, thân mình hơi bủn rủn,

đứng ngẩn ra, sắc mặt

đỏ hồng.

Diêm Tà thấy sắc mặt y thay

đổi, tiên diễm lưu tình, khiến nhân túy thần mê; cảm thấy ba ngàn thế giới,

chỉ cần không có người này,

đều

ảm

đạm không

ánh sáng.

Hắn không khỏi

động tình, nhưng lại ngại chốn

đông người, không dám xằng bậy, chỉ nắm chặt lấy tay

Lâm Phương Sinh, thấp giọng nói, “Phương Sinh ca ca, tuy rằng ta không có tu vi nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, có thể chiến ba ngày

đêm…”

Lâm Phương Sinh nhíu mày, rút tay ra,

ánh mắt nghiêm khắc.

Diêm Tà cảm nhận

được một cỗ kiếm

ý như sắp

đoạt hồn người liền nuốt lại ngôn từ khıêυ khí©h, thành thành thật thật ngậm miệng.

Từ

đó trở

đi hội

đấu giá trở lại bình thường, Lâm Phương Sinh

cũng cùng những người khác cạnh tranh, lấy

được mấy món bảo vật, thế nhưng phần lớn pháp bảo vừa mắt

đều vào túi người khác.

Lâm Phương Sinh vốn



Vạn Kiếm môn sống an nhàn sung sướиɠ, chưa bao giờ phải lo về linh thạch bảo vật, nay

đến

Đại Uyên thành mới thấy nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên;

Vạn Kiếm môn vốn hùng bá một phương, tài lực thâm hậu, lại Khánh Long quốc này cũng chưa là gì.

Hội

đấu giá chấm dứt, hai người

Lâm Phương Sinh cùng các tu sĩ khác ra ngoài, nhận vật phẩm trong mật thất Tụ bảo các.

Chưởng quỹ trung niên cung kính dâng lên một ngọc hạp.

Lâm Phương Sinh quay

đầu, thấy

Diêm Tà vẫn giả làm tôi tớ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như không thấy. Y đành

tự mình nhận lấy mở ra, chỉ thấy một cỗ kiếm

ý lành lạnh

ập vào mặt, phảng phất như muốn chém

đứt Nguyên Thần.

Lâm Phương Sinh vận chuyển linh lực toàn thân, ngăn trở kiếm

ý kia, nhìn

rõ khúc gỗ bên

trong rồi lập tức khép nắp lại, giữ linh mộc bên

trong.

Thu lấy ngọc hạp một cách thích

đáng,

Lâm Phương Sinh

định đứng dậy thì nghe chưởng quỹ nói, “Khách nhân khoan hãy bước. Chủ nhân của Khiếu Nhật hắc du mộc

kia gặp

được người mua

ưu việt, dù thế nào cũng muốn mời tiên sinh vào phòng.”

Lâm Phương Sinh nhíu mày. Tụ bảo các từ trước tới nay vốn giữ cơ mật tuyệt

đối các

khách nhân lui tới, tự tiện làm thế này

đúng là lần

đầu tiên.

Chưởng quỹ thấy y có vẻ không vui liền vội vàng hành lễ, “Xin khách nhân thứ lỗi, vị khách kia của chúng tôi thân phận tôn quý rất

đáng tin cậy. Bỉ các dám lấy danh dự buôn bán mấy trăm năm

đồng tẩu vô khi* ra,

đảm

bảo khách nhân kia không hề gây hại.”

*Không lừa gạt trẻ em người già.

Lâm Phương Sinh

thấy

ông ta

ăn nói thành khẩn, huống chi thương gia lấy chữ tín làm

đầu, không

đành lòng cự tuyệt, “Vậy xin mời chưởng quỹ dẫn

đường”.

Chưởng quỹ nhẹ nhàng thở ra, tự mình dẫn hai người tới một gian phòng chữ thiên sang trọng, “Chủ nhân Bạng châu ngàn năm

đã

đến, cầu kiến bệ hạ.”

Lập tức có một giọng nói thấp hùng hậu vang lên, “Chuẩn”.

Thị vệ hai bên mở cửa ra, mời hai người tiến vào. Chưởng quỹ lập tức

đứng lại ngoài cửa, không dám tiến vào.

Gặp vị khách kiêu ngạo

đến thế,

Lâm Phương Sinh

đã có cảm giác

không ưa; chỉ là xưa nay vốn tính

ôn hòa,

không thích dây dưa với

người khác mới nén tức giận, tiến vào trong phòng.

Trong gian khách quý thoang thoảng mùi Long Tiên Hương, một thanh niên

đang ngồi trên ghế quý phi, bạch sam hồng bào, chụp tóc hoàng kim long,

áp bào ngọc thanh tiêu, mỗi thứ trên người

đều hoa quý vô cùng.

Tu vi Luyện Khí, mi mục sơ lãng, mũi thẳng tắp,

đoan chính thanh nhã, tư dung tuấn tú tựa trích tiên, khí chất trên người không khác

Lâm Phương Sinh là mấy. Tuổi tác

xấp xỉ

Chinh Mạc, một thân tôn quý, nếu nhìn kĩ có thể thấy long khí toát ra từ tự thân

người này.

Không thể nghi ngờ

là huyết mạch thiên tử Khánh Long quốc.

Lâm Phương Sinh nói, “Cung kiến vương gia.”

Đồng thời cúi người hành lễ.

Thanh niên kia mỉm cười

đáp lễ, cũng hồi lại ngang hàng, “Làm phiền tiên sư, bổn vương

Công Dã Minh Kính, là con thứ chín của đương kim thiên tử,

được phong Ninh vương, không biết tiên sư xưng hô thế nào?”

Lâm Phương Sinh nói, “Nghiêm Lâm.

Đây là người hầu của ta, Nghiêm Tiểu Tà”.

Diêm Tà hơi dúm mặt lại, nhưng vẫn cố nhịn, tiến lên chào.

Công Dã Minh Kính liền chiêu

người hầu lên dọn chỗ phẩm trà cho

Lâm Phương Sinh, lập tức nói ra

ý

định của mình.

“Thực không dám giấu diếm, khúc Hắc du kia vốn là một mánh, bổn vương vốn chỉ muốn cho các chủ chút thanh thế, chứ không hề có

ý trao

đổi.”

Lâm Phương Sinh mừng thầm, nếu không phải

đem viên Bạng châu kia

đổi thì không thể tốt hơn, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, “Ý vương gia là…”

“Tiên sư chớ hiểu lầm, bổn vương cũng không phải kẻ vong

ân phụ nghĩa, Bạng châu vạn năm quý hiếm nhường

ấy dùng

để một lấy một khúc gỗ thì thật phí phạm. Ta càng

nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng ra một biện pháp.”

Công Dã Minh Kính giơ tay lên, lập tức có một thị nữ dáng người thướt tha,

đẹp tựa thiên tiên

đi ra, trên tay là một chiếc khay

đứng hành lễ.

Nàng xốc chiếc khăn gấm phủ trên ra, lộ ra một pho tượng bạch ngọc cao nửa thước, chính là Thiên Kinh các vừa làm mọi người sợ hãi.

Công Dã Minh Kính nói, “Bổn vương tư chất bình phàm, nay lại có vật trợ tu bảo vật như thế, dù thế nào

đi nữa cũng

luyến tiếc trả lại. Vậy nên mới lấy hai bù một, mong tiên sư vui lòng nhận cho.”

“Vậy cảm tạ thịnh tình của vương gia.”

Lâm Phương Sinh cũng không khách sáo, thu lấy Thiên Kinh các vào túi.

Công Dã Minh Kính thấy y như vậy mới

nhẹ nhàng thở

ra một hơi.

Lâm Phương Sinh

đứng dậy cáo từ, lại thấy hắn

một thân tôn quý, sống an nhàn sung sướиɠ, liền mở miệng khuyên nhủ, “Vương gia, ta có một lời, nếu vương gia không thích có thể coi như gió thổi bên tai mà bỏ qua cho.”

Công Dã Minh Kính

đứng dậy, cung kính, “Thỉnh tiên sư chỉ giáo.”

“Tại hạ tu hành chưa lâu, không dám nhận hai chữ ‘chỉ giáo’. Chỉ là thánh

nhân

đã viết: Thiên chi

đạo, tổn hại có thừa mà bổ không

đủ. Vương gia

đã hưởng phú quý quyền thế hơn người, nếu còn cầu trường sinh cực lạc, chỉ sợ con

đường này sẽ gian nan”.

Lời vừa dứt, kẻ hầu bên cạnh

đã quát, “Lớn mật!”

Công Dã Minh Kính chấn động, quát lại kẻ hầu, “Không

được vô lễ! Quả nhờ tiên sư cao tay, chỉ

điểm u mê, bổn vương… Ta

đúng là hồ

đồ.”

Lâm Phương Sinh thấy hắn sửa miệng không xưng bổn vương, có lẽ

đã ngộ

đạo, tuy tự trách mình nhiều chuyện nhưng vẫn

âm thần khen ngợi, nói, “Vương gia

đang

ở chính nhân, không bằng

người ngoài nhìn nghe rõ ràng. Còn thỉnh vương gia chuộc tội, cáo từ.”

Công Dã Minh Kính thấy y ngôn từ khẩn thiết, không hề xu nịnh, lại không kiêu

ngạo, khó thấy

được muốn kết tâm giao, lại sợ

đắc tội quý nhân. Hắn

đành chắp tay, “Cung tiễn tiên sư.”

Lâm Phương Sinh cùng

Diêm Tà ra khỏi Tụ Bảo các.

Đi ra khỏi pháp trận che chở, lập tức

có mấy

đạo thần thức bám theo. Người theo dõi tu vi khá cao, tu sĩ bình thường e rằng khó phát

hiện.

Chẳng qua

Lâm Phương Sinh

đã nhận tinh nguyên của hồng giao nên cực kì nhạy cảm với vạn vật thiên

địa. Huyết tinh sát

ý trong kết giới Bạch Dương cốc y còn cảm nhận một hai, huống chi là chi pháp theo dõi này.

Y cũng bất

động thanh sắc, dẫn

Diêm Tà

đi vào trong chợ.

Lúc này bóng

đêm

đã

đổ xuống, nhưng có nhiều tu sĩ không phân biệt

điều

đó, chợ vẫn náo nhiệt dị thường. Vô số

đèn pháp bảo

được mắc lên, sáng hệt như ban ngày.

Y cùng

Diêm Tà dạo qua mấy vòng, tìm không thấy

đường tắt, liền phóng kiếm

ý ra, cắt

đứt mấy thần thức theo dõi, cũng

đổi lại dung mạo, trở

về khách điếm.

Diêm Tà thở dài, “Phương Sinh ca ca tính tình thật tốt. Phải là ta

đã gϊếŧ sạch mấy tên nhãi nhép

ấy rồi.”

Lâm Phương Sinh thấy hắn nói cay nghiệt như vậy liền vươn ngón tay búng lên trán hắn, “Ngày sau nhập

Vạn Kiếm môn của ta, không thể lạm sát tạo nghiệt, bằng không sẽ bị trục xuất môn, không hề lưu tình.”

Diêm Tà bưng lấy trán, khóe miệng lại giương lên nụ cười tươi. Hành

động sủng nịch cỡ này khiến hắn vui vô cùng, nếu không phải còn

đang

ở ngoài phòng chỉ sợ lập tức nhào lên rồi.

Lâm Phương Sinh cũng không

để

ý hắn, trở về phòng, việc đầu tiên là thả

Viêm Dạ ra.

Sói con

động

động lỗ tai, cuối cùng cũng tỉnh; còn cảm thấy có cái gì

đó là lạ, liền quay

đầu lại liếʍ lông, nhưng lại liếʍ thấy da thịt bóng loáng, lập tức mở to

đôi mắt xanh biếc, ngốc ngốc nhìn.

Diêm Tà thấy thế vui cực kì, nhấc sói con

đặt bên linh tuyền. Mặt

nước trong veo soi bóng một con ”quái vật”

đầu to thân nhỏ, trụi lủi không một cọng lông.

Viêm Dạ

ngơ ra cạnh bờ một lúc, liền lấy chân trước chọt vào mặt nước, gợn sóng loang ra, hình

ảnh vỡ tung.

Tuy rằng linh khí chưa mở, nhưng Hàn lang cũng không phải loài ngu ngốc,

Viêm Dạ biết quái vật xấu xí kia chính là phản chiếu bản thân, không khỏi rêи ɾỉ mấy tiếng, khóc ai ai, xoay

người bỏ chạy.

Nó chạy về bên chân

Lâm Phương Sinh, dáng

điệu vô cùng ngây thơ, quấn lấy không ngừng.

Y thở

dài,

ôm lấy thân mình trụi lủi của nó,

đặt lên trên

đùi, lấy linh

đan Chu trưởng lão tặng cho nó

ăn.

Y cũng nhẹ nhàng trấn an. Sói con

ăn no, lại nghe

Lâm Phương Sinh thủ thỉ,

đung

đưa cái

đuôi nho nhỏ, lăn ra ngủ.

Diêm Tà

ôm lấy

Lâm Phương Sinh từ sau lưng, ai

oán

đầy mặt, “Phương Sinh ca ca

ôn ngôn nhuyễn ngữ với tiểu súc sinh

đó, thế mà chưa từng vui vẻ nhìn ta

đến một lần.”

Lâm Phương Sinh nâng tay lên, gõ vào trán hắn một cái thật

đau, ‘Hồ nháo.”

Y thuở nhỏ

đã

đi theo sư huynh sư tôn; sư tôn lãnh

đạm, sư huynh

ôn nhuận;

đều rất sủng

ái y.

Các sư

đệ

đồng môn tuy cũng thân cận, nhưng e ngại danh

đệ tử chân truyền của y mà kính sợ lại phần nhiều.

Diêm Tà chơi xấu làm nũng như vậy, dây dưa cầu hoan, trước

đây chưa từng có ai làm thế, khiến y sinh ra vài phần uy nghiêm huynh trưởng.

Sau

đó

Diêm Tà nhất quyết không tha, mạnh mẽ kéo y

đến sát vách,

động thủ

động cước, lại

đi song tu.

…. Cho nên, uy nghiêm huynh trưởng của

Lâm Phương Sinh, cũng chỉ

đến thế mà thôi….