Chương 25: Kì trân dị bảo

Hai người không quay trở lại khách

điếm mà

ở lại hậu viện Tụ Bảo các nghỉ

ngơi. Tận

đến khi hội

đấu giá bắt

đầu, mới thi triển pháp trận

ẩn thân, là một chiếc

áo choàng nâu nhạt dài

đến mắt cá chân, sau

đó mới chậm rãi

đi vào

đại

điện bên dưới của Tụ bảo các.

Nơi này chính là

địa

điểm tổ chức hội

đấu giá, lấy gỗ Ngũ hành dựng nên lầu các bao quanh.

Đã có rất nhiều tu sĩ an vị, cùng sử dụng các loại pháp thuật che giấu tu vi, khí tức, dung mạo, sợ bị người khác chú

ý.

Cũng không

ít tu sĩ trời sinh tính tình khảng khái, hoặc cực kì tự tin, không hề che giấu, phô ra linh lực mạnh mẽ, chấn

động cả những người ngồi gần

đó.

Đài

đấu giá

được

đặt

ở chính giữa,

đã bày sẵn rất nhiều ghế ngồi, chứa

được khoảng mấy trăm người, cũng có các băng ghế dài cho khách quý ngồi vây lấy

đài.

Lâm Phương Sinh lấy thiệp mời giao cho tiểu tư. Tiểu tư kia hành lễ, hai tay cung kính tiếp lấy thϊếp mời, quét mắt nhìn rồi nói, “Đây là thiệp mời dành cho khách quý, vậy thỉnh hai vị theo tiểu

đệ ngồi xuống.”

Lập tức dẫn hai người tiến vào trong, ngồi xuống phía nam bàn

đấu giá.

Lâm Phương Sinh bỏ ra một khoản

tiền lớn như thế mà chỉ

đổi lấy hai ghế phổ thông, ngay cả ghế lô cũng không gần, xem ra thành

Đại Uyên này, ngọa hổ tàng long, người tài ba lớp lớp.

Y nhìn quanh bốn phía, chợt thấy bên tai

âm

ấm, hóa ra là

Diêm Tà

đang ghé sát vào mình, tươi cười tuấn nhã,

âm

điệu

ấm

áp, “Tên giả của ca ca, họ là Diêm, tên là Lâm, khiến ta rất cao hứng!”

*Nghiêm và Diêm

đều

đọc là ”yan”.


Lâm Phương Sinh nghẹn lời. Lúc

đó chẳng qua không muốn

để lộ thân phận nên tùy tiện lấy ra một cái tên giả, ai dè

Diêm Tà lại

có tâm, suy

nghĩ sâu xa

đến thế.

Y không khỏi nhíu mày

đẩy ra, “Nơi này

đông người,

đừng có lỗ mãng. Huống chi ta lấy là Nghiêm, không phải là

Diêm,

đừng có nghĩ lung tung”.

Diêm Tà lưu luyến không rời, ngồi trở lại chỗ

mình, lại nhìn xung quanh, lộ ra vẻ mặt

tò mò.

Không bao lâu sau, chỗ ngồi xung quanh

đài

đã chật người, người chủ trì

đã

đứng lên bục, cao giọng nói, “Cung thỉnh tiên thân Khâu lão tổ.”

Lập tức có một cỗ

áp lực vô hình bủa vây, vô thanh vô tức, bao lấy phòng

đấu giá.

Mấy tu sĩ vốn

đang

thì thầm to nhỏ chợt thấy sau lưng lành lạnh, liền ngậm miệng luôn.

Hội trường mấy trăm người, lặng ngắt như tờ.

Vị chủ trì thấy mọi người

đã yên tĩnh lại rồi liền giới thiệu buổi đấu giá này, lại nói có mấy thứ tiên phẩm khó tìm là nổi trội.

Sau đó một nữ tu đi ra, trên tay là một khay

đựng vật phẩm

đầu tiên.

Là một hộp long huyết sa.

Lập tức có tu sĩ luyện khí đứng lên tranh giá.

Lâm Phương Sinh khẽ nhăn mày.

Long huyết sa chính là thứ quý hiếm

để luyện khí,

Vạn Kiếm môn lại thấy rất chướng mắt. Thứ này lần trước



đáy hồ Thăng Long tại Bảo Huyễn sơn

đã thu về không

ít.

Chỉ là kí

ức chém xà yêu, dạt vào Bắc Minh, gặp hồng giao,… đủ loại cảnh ngộ là thứ



Lâm Phương Sinh không muốn nhớ lại.

Nhất thời cảm thấy

trước mắt máu đỏ hoa như mưa, linh lực hỗn loạn,

trong huyệt Thức Hải có vô số ma

âm làm loạn.

Ngực như bị

ép lại, mùi máu lan

đến tận cổ họng, chực chờ trào ra.

Đúng là,

đã sinh tâm ma.

Cho

đến khi có một bàn tay

ấm

áp bao lấy mu bàn tay y, một giọng nói

trong trẻo

ôn hòa vang lên

trong

đầu, giống như tia sét phá vỡ tầng mây, như kinh lôi chấn

tan quỷ mị.

Lâm Phương Sinh hồi thần, chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,

ướt

đẫm trọng sam.

Trong

ánh mắt

Diêm Tà lộ rõ vẻ lo

âu, nhìn vào y, dần tươi nét mặt,

nhẹ giọng than thở, “Nếu

Phương Sinh ca ca mà không tỉnh lại, ta sẽ liều tính mạng, cho dù nhiễu loạn nơi

đây cũng phải tìm

được người cứu ngươi.”

Phòng

đấu giá này có

đại năng Hóa Thần hộ trấn,người phàm như hắn

thì làm

được gì.

Lâm Phương Sinh tuy rằng thấy hắn

lỗ mãng, nhưng cũng hiểu là do lo quá thành loạn, nên rút tay về, ngồi vào giữa ghế, “Ta không sao,

đừng có lỗ mãng.”

Diêm Tà tự xưng là Duy Duy.

Hai người

đang nói chuyện, chợt thấy mọi người xung quanh than lên sợ hãi,

đồng thời có một cỗ kiếm ý bá

đạo lan ra khắp phòng.

Hóa ra chủ trì

đã mở ra ngọc hạp, lộ ra một khúc

ô mộc thâm

đen, nhìn qua có vẻ tầm thường mà lại chất chứa kiếm

ý nồng

đậm cùng chân lý thiên

địa tối cao.

Lâm Phương Sinh ngạc nhiên nói, “Đây là…”

“Khiếu Nhật hắc du mộc!” Có tu sĩ không nhịn nổi thốt lên.

Cũng có vô số tu sĩ quên cả che giấu tung tích, thần sắc

kích

động, rối loạn không ngừng.

Nghe

đồn Khiếu Nhật hắc du chỉ sinh trưởng tại Vô giới; từng có một vị Thượng cổ kim tiên phá hư không mà lấy

được một gốc

Hắc du mộc mang về Nhân giới.

*Hắc du là một loài cây gỗ thuộc chi hoa hồng, dát gỗ màu vàng sẫm, tâm gỗ màu nâu sẫm tím. Gỗ thẳng hạt hoặc xiên, kết cấu thô, trọng lượng trung bình và khá cứng, độ bền cơ học cao, có tính dẻo, nhiều mẫu đẹp.

Được dùng

để

làm

đồ nội thất,

đồ gia dụng, trang trí nội thất,

đóng tàu, xe; vỏ có thể

đan lát tùy từng cây; lá

ăn ngọt, có thể nấu canh. Nguồn baike.


Lại nghe

đồn Khiếu Nhật hắc du lấy chiến ý

của tu sĩ lục giới làm chất dinh dưỡng, nên sát lực rất mạnh, kiếm khí

rất nồng, cây càng thêm xanh tươi um tùm. Cành lá quanh thân

đều chứa

đựng kiếm

ý vô tận, mạnh mẽ bá

đạo, là binh khí

đứng

đầu thiên hạ.

Nếu

đem gỗ này luyện hóa, sẽ

được Kiếm Thần thương uy danh hiển hách, không có

đối thủ.

Cho nên chúng tu sĩ không bận tâm

kiếm ý

làm cho

đau đớn, mở to hai mắt nhìn chăm chăm vào khúc gỗ hắc sắc to cỡ ngón tay, dày

độ một tấc kia, bộ dáng

như sắp

đoạt

được.

Lâm Phương Sinh

đương nhiên cũng không muốn bỏ qua lương tài hiếm thấy này, liền ngồi thẳng dậy.

Diêm Tà thấy y như vậy liền hỏi, “Phương Sinh ca ca rất coi trọng cái mẩu gỗ này

à?”

Lâm Phương Sinh gật

đầu, “Đúng thế,

vật

ấy rất phù hợp với chi

đạo của ta. Nếu có thể lấy

được

thì sẽ rất nhanh

đạt Kết Đan.”

Kì thực y lại có tính toán khác. Kiếm Thần thương của sư tôn, tự phong Kiếm Tiên

Độ Kiếp, chưa từng luyện hóa lần nào. Nếu

đem gỗ này luyện cùng vào sẽ trở thành binh khí vạn chủng, không có

đối thủ.

So với việc

Lâm Phương Sinh tự sử

dụng, rõ ràng là hiệu quả hơn nhiều.

Diêm Tà liền nói, “Ta sẽ giúp ca ca lấy

được.”

Lâm Phương Sinh liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười, không tỏ gì

đặc biệt, “Vậy

thì cảm

ơn ngươi trước.”

Diêm Tà trêu

đùa, “Giữa ngươi và ta, cần

gì khách sáo”. Lại

đột ngột nghe thấy tiếng của vị chủ trì, hấp dẫn chú

ý của mọi người.

Vị này

đang giải thích cách

đấu giá Khiếu Nhật hắc du mộc.

“Vật này kì trân như vậy, vài viên linh thạch không xứng

để trả. Các chủ chúng tôi nảy ra biện pháp vật

đổi vật, các vị khách nhân lấy các vật trân quý của mình ra trao

đổi. Ai muốn mua thì xin

đến mật thất kí danh.”

Lời vừa dứt

đã có không

ít tu sĩ rời chỗ

đi báo danh.

Lâm Phương Sinh cùng

Diêm Tà cũng

đứng dậy. Dưới

lầu các có vô số mật thất, lại cũng không biết là

đã hạ pháp trận

thần thông cỡ nào, nhiều người kí danh

đến thế, mỗi người một gian cũng không sợ tiết lộ bí mật bản

thân. Tiểu tư cầm ngọc phù, kí hết mọi thứ cần biết vào

đó.

Lâm Phương Sinh tiến vào mật thất, trầm ngâm một lúc, lấy Huyền

Âm Bàn Long kiếm, kiếm Thần quang hoa trong suốt,

âm khí

thấm tận cốt lõi, là thượng phẩm tiên gia.

Tiểu tư vừa thấy, nét mặt liền chuyển cung kính, “Khách nhân quả nhiên muốn mua.”

Lâm Phương Sinh cười, thầm

nghĩ

đơn giản chỉ là mượn hoa hiến phật* mà thôi, kệ

tên tiểu tư ghi chép, còn mình

thì ra ngoài.

*Dùng

đồ của

người khác phục vụ cho mục

đích của mình.


Đã thấy

Diêm Tà

đứng chờ ngoài cửa; thấy y tiến ra liền nở nụ cười

ôn nhuận, hành lễ nghênh

đón, “Tiên sinh.”

Lâm Phương Sinh hơi hơi gật

đầu, “Trở về thôi”.

Hai người y tươi cười

ấm

áp, mi mục tuấn lãng, ăn

ý vô cùng, vừa

đi vừa trò chuyện; trong mắt người ngoài thật vô cùng thân thiện.

Kí danh xong, về

liền được nghe

đọc tên các vật

được

đem ra trao

đổi.

Đầu tiên là mười hai sợi linh vũ của Diệu Dạ kê, từng chiếc vàng

óng

ánh, xòe ra như chiếc quạt, chiếu rọi cả

căn phòng, hoa mỹ phi thường.

Diệu Dạ kê là linh cầm bát giai, sinh trưởng ngàn năm mới có một chiếc lông hóa vàng

óng

ánh, vô cùng cứng rắn, cũng là thứ luyện khí trân quý.

Tiếp là quả Bích Thủy Ngân Tuyến ngàn năm, mỗi viên đều

tròn xoe, to cỡ long nhãn, màu như Thanh ngọc, rải rác

ánh vàng.

Vị chủ trì lần lượt

đưa ra thiên tài

địa

bảo, tiên gia pháp khí, từng cái từng cái một; thoáng chốc hội

đấu giá thành hội ngoạn vật, kì trân dị bảo, khiến người ta không kịp nhìn, hoa hết cả mắt.

Đến khi Huyền

Âm Bàn Long kiếm

được

đưa ra, lập tức nghe thấy tiếng hít vào từ bốn phía.

Vị chủ trì sắc mặt vui mừng, cao giọng giới thiệu, “Kiếm này lấy

đất cực nam Minh Hải, cùng Thủy tinh chí bảo Huyền

âm luyện vào, từ trên xuống dưới không hề có vết. Thủy tinh Huyền

Âm cứng rắn mà dễ vỡ, nên

đã lấy vài tấm nghịch lân của Thanh long thêm vào. Kiếm này chí cương chí

âm, kiếm linh diệc

mơ hồ thành hình, chính là linh kiếm cực phẩm thuộc tính thủy. Hiện tại

được nhìn thấy,

đúng là không uổng phí một

đời.”

Trong phòng

đấu giá không khí nóng hẳn lên. Các tu sĩ ghé

đến xem, vốn sẽ không thu

được

gì sau hội

đấu giá nhưng

được chiêm ngưỡng tận mắt các vật kì trân dị bảo thế này, cũng không uổng phí một chuyến.

Lâm Phương Sinh biết kiếm này trân quý, nếu

đổi

được Hắc du mộc, cũng rất

đáng!

Lập tức

thấy vị chủ trì lấy ra một quả ngọc phù, quang hoa bắn ra bốn phía, chiếu rọi ra một tòa lầu các như từ hư không mà

đến.

Tòa lầu các kia cao tầm nửa thước, tổng cộng ba tầng, điêu lan* bạch ngọc, hàng lang bằng mã não, ngói bằng vàng, cửa bằng thủy tinh, tích thủy thú* bằng hồng bảo thạch,

đồ

đạc tạc bằng

xương cá voi; tất thảy hoàn mỹ, linh khí tinh phàm.

*Điêu lan hiểu nôm na nó là lan can

đi, tích thủy thú là mấy con thú

được tạc trên

đầu hồi

để phun nước, trông nó

đại loại


Lại nghe vị chủ trì giới thiệu, “Đây là bảo

vật trấn phái Thiên cơ ngày xưa, tên là Kinh Thiên các, nếu rơi xuống

đất vụt cao mười trượng, trong chứa

được người, ngoài ngăn

được

địch, pháp trận phòng ngự chín tầng,

đều là

đại năng Hóa Thần toàn lực nhất kích, cũng có thể kháng trụ. Lại thêm mười hai

đạo phù văn thần hành, có thể

độn thổ, hoặc lặn xuống nước. Tuy rằng mỗi ngày

đi không quá trăm lý, nhưng là nơi

ẩn nấp rất tốt, là vật chí bảo phòng thân.”

Các phái luyện khí, chung quy

đều có lầu các tùy thân, cũng có vài cái có

khả năng phòng ngự.

Nhưng thế này cũng chỉ xếp vào hàng trung phẩm mà thôi.

Vị chủ trì thấy mọi người lạnh nhạt, lại mỉm cười bổ sung, “Hôm nay kinh các này lại có thêm

ưu việt, chính là bên

trong có linh tuyền thổ nhưỡng, có thể gieo trồng mà cũng có thể nuôi giống, tùy thân mang theo có thể dung nạp vật sống.”

Lời vừa nói ra, mọi người

đều

động dung.

Chỉ là một lầu các, mà lại có không gian lớn như vậy, quả nhiên

người tạo ra nó khi xưa

đúng là hạng kinh tài tuyệt diễm, chỉ là không người kế tục, dần dần xuống dốc.

Vị chủ trì thấy phản

ứng kịch liệt của mọi người, tiếng tán thưởng cùng nghị luận vang lên không ngớt; lần

đấu giá này quả không tệ.

Lâm Phương Sinh

nghe vậy cũng

động dung, lại có vài phần thất vọng.

Một dãy bảo vật như thế, Thiên Kinh các

đứng

đầu là

điều không thể nghi ngờ. Y cuối cùng vô duyên với Khiếu Nhật hắc du mộc, lại cũng không biết ai

đoạt

được, không chừng là cường

địch của sư tôn.

Diêm Tà vẫn bình tĩnh như thường, trấn an, “Sư huynh không cần lo lắng, thắng bại vẫn chưa rõ mà.”

Lời còn chưa dứt

đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ, “Còn một vật chí bảo nữa, hôm nay các vị khách nhân thật có phúc mới

được trông thấy.”

Trong một thời gian ngắn, toàn bộ sảnh được phủ trong một tầng

ánh sáng

ôn nhuận, như minh nguyệt

ám trầm, như hải triều từng

đợt dâng lên,

đổ ra vô số hào quang, tương tự như

Đế lưu tương, tầng tầng linh khí, như nước chảy cuồn cuộn.

Chỉ là ngọc phù mô phỏng giống hệt hư không mà

đã

đầy tràn linh khí, sinh cơ vô hạn, phảng phất

như dung nạp toàn bộ thiên

địa vạn vật vào

trong thứ nhỏ bé

đó.

Lâm Phương Sinh nhìn vào vật tròn trĩnh

đen bóng

đó, một viên châu to cỡ

đầu người, sắc

mặt trầm xuống, quay

đầu nhìn sang

Diêm Tà

đang

ôn tồn cười như thiên hạ bất biến này.