Chương 5: Bạn Gái Xinh Đẹp Thì Có Lợi Ích Gì?

Editor: Mai Tuấn Anh

Beta: Tân Sinh

Cậu không bao giờ giải thích cho những việc xấu mà cậu đã làm từ trước tới giờ.

Trong thời gian một năm ngắn ngủi, nguyên chủ tiền kiếp cơ hồ móc rỗng toàn bộ tiền tài của Hầu phủ Chiến Thiên. Đổi chúng thành đủ loại tài nguyên tu luyện, để cho Mộc Tâm Nguyệt sử dụng. Làm cho một cô gái bình thường này trở thành mọi người chú ý "Công chúa thường dân".

Nhưng bởi vì ba ngày trước, cô gái này vì yêu cầu một bình giá trị năm trăm kim tệ "Bồi Huyền Dược Tề" thất bại nên lấy ly do "Danh tiếng của cậu quá xấu" mà kiên quyết chia tay Lâm Bắc Thần.

Chuyện này là một cú sốc rất lớn đối với tiền kiếp.

Sau khi Lâm Bắc Thần nhìn thấy Mộc Tâm Nguyệt, kí ức chưa dung hợp hoàn toàn ở trong sâu thẳm nhất chợt quay cuồng, gào thét, lăn lộn. Một cỗ cảm giác bi thương như sóng biển ấp tới, cơ hồ đem toàn bộ cơ thể cậu nhấm chìm trong đó.

"Ai, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau một lần nữa, trong cái tình huống này."

Mộc Tâm Nguyệt thở dài.

Cài này một hơi thở dài yếu ớt, kém chút nữa làm cho trong lòng tất cả học viên nam xung quah đều tan nát.

Nữ thần thở dài!

Rất nhiều học viên nam nhìn cô si ngốc, trong mắt đều là cuồng si và say đắm.

"Ba của cậu Lâm Cận Nam từng là kiêu ngạo của thành Vân Mộng, là anh hùng của Đế Quốc. Thế nhưng ông ấy đã phạm phải một sai lầm là hại chết rất nhiều binh sĩ vô tội, từ anh hùng biến thành tội nhân, từ đây cậu cùng Lâm Thính Thiện đều sống trong cảm giác tội nghiệt, về sau rất khó để tẩy đi cái danh hiệu này.."

Mộc Tâm Nguyệt nhìn Lâm Bắc Thần, cô dùng một giọng điệu vô cùng tiếc hận nói: "Nhưng mà, cậu yên tâm, tôi sẽ không bởi vì như vậy liền bỏ đá xuống giếng. Dù sao cậu cũng trợ giúp tôi có được như ngày hôm nay. Hôm nay tôi cũng sẽ giúp cậu một lần.."

Nói xong, cô nhìn tất cả học viên xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Các vị bạn học, hy vọng hôm nay mọi người không nên làm khó Lâm Bắc Thần, dù sao cậu ta cũng là người đã từng giúp tôi. Tôi không thể nào không báo đáp cậu ta được. Coi như tôi thiếu nợ mọi người một ân huệ, về sau nếu cần Mộc Tâm Nguyệt tôi hỗ trợ, thì có thể nói.. Đương nhiên, nếu qua ngày hôm này thì bất kể mọi người muốn thể nào thì tôi cũng không quan tâm."

"Không có gì đâu nữ thần Mộc."

"Nữ thần Tâm Nguyệt chính là quá lương thiện, loại ác nhân này, lấy trước kia dây dưa với cô, cô còn giúp nó.."

"Tất cả mọi người giải tán đi."

"Ai không cho nữ thần Tâm Nguyệt mặt mũi chính là không nể mặt tôi."

"Được rồi, hôm nay chúng ta tha cho nó, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đến thu thập thằng nhãi con Lâm Bắc Thần này."

Vô số nam học viên mang theo nụ cười lấy lòng và say mê, mỗi bước chân rời đi đều rất cẩn thận.

Một bên giáo viên Đinh Tam Thạch cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Ông ta muốn dùng đầu đập vào tường.

Chính mình là một thân giáo viên, dùng mười lăm nam dạy học tạo thành uy vọng của giáo viên. Vừa nãy gào đến khàn cả giọng nhưng không đứa nào dừng lại cả. Thế mà bị một con nhóc mười mấy tuổi nhẹ nhàng nói mấy câu liền dễ dàng hóa giải.

Thật là mất mặt.

Ông ta trầm mặc nhìn thoáng qua Lâm Bắc Thần, trong đầu nghi hoặc, sau đó ông ta lắc đầu rồi quay người rời đi.



"Lâm Bắc Thần, cậu không cần cảm ơn tôi. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai. Tôi cho cậu một lời khuyên, nên làm một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường đi. Những gì xảy ra giữa chúng ta, cậu nên quên hết chúng đi. Cậu nên cẩn thận cái miệng của mình, quên cuộc sống quý tộc trước kia đi.. Chuyện này đối với cậu có lẽ là một loại may mắn."

Mộc Tâm Nguyệt để lại một câu nói, cô tiêu sái hất bím tóc đuôi ngựa lên, quay người rời đi.

Lâm Bắc Thần nhìn xem bóng lưng "Bạn gái trước", đột nhiên nở nụ cười.

Cao.

Cái đẳng cấp này đúng là mẹ nó cao.

Hai ba câu nói liền triệt để cắt đứt quan hệ với "Tiền kiếp" ngoài ra còn thu được một cái danh tiếng "Có ơn tất báo" thật tốt. Hơn nữa, biểu đạt rất rõ ràng, qua ngày hôm nay nếu các học viên vẫn còn muốn đối phó Lâm Bắc Thần thì cô ta sẽ không quan tâm.

Tiền kiếp móc tim móc phổi, phải trả giá đến mức thâm bại danh liệt, đổi lại chỉ vẻn vẹn là không bị ăn đập ngày hôm nay.

Đây chính là biểu hiện của trà xanh đã đạt đến cảnh giới cao nhất.

Lâm Bắc Thần cảm khái một phen. Mấy giây sau đó liền đem chuyện này ném ra sau đầu.

Trong lòng không có một chút thương tâm nào nữa.

Bạn gái xinh đẹp thì có lợi ích gì?

Có thể ăn, có thể uống được sao?

Không thể?

Vậy thì quan tâm làm cái quái gì cho mất thời gian.

Trong đầu của cậu chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để quay trở lại trái đất.

Cũng không biết suy nghĩ trong thời gian bao lâu..

"Không đúng, điều quan trọng nhất bây giờ là.. Trường học quá nguy hiểm, ngày mai còn có rất nhiều người muốn đánh mình, mình phải chạy trốn."

Lâm Bắc Thần giật mình phản ứng lại, tự nhủ sự việc của mình ngày hôm nay.

Lúc này, quản gia Vương xuất hiện bất thình lình như một con quỷ.

Ông ta tiến lại gần, nói nhỏ: "Cậu chủ, cậu suy nghĩ nhiều rồi, bên ngoài còn nguy hiểm hơn, không tin thì cậu nhìn xem."

Lâm Bắc Thần cứng ngắc, cậu vặn cổ nhìn về hướng cổng trường xa xăm.

Thấy được..

Một mảnh đao quang kiếm ảnh, ánh sáng lập lòe.

Cửa chính của Học viện kiếm sĩ sơ cấp Tỉnh Lập Đệ Tam đã bị một rừng người bao vậy, đao quang kiếm ảnh, chướng khí dày đặc.

"Lâm Bắc Thần, cái thằng nhãi tiểu tạp chủng, cút ra đây cho tao.."

"Tao Trương Chấn Mi dù có dùng 10 năm đứng chặn cửa cũng phải ăn thịt, uống máu mày Lâm Bắc Thần."

"Lâm Bắc Thần, mày có còn nhớ rõ Hướng Khôn Mạ tao sao? Mau cút ra đây nhận lấy cái chết."



"Có gan mày đi ra đây, cái thằng phá của rẻ rách súc vật này."

Nhiều tiếng giận dữ, la hét, khıêυ khí©h vang lên không dứt tai. Một đám người như hung thần ác sát, đứng chặn ở cửa trước, của sau, cửa hông, hầu như toàn bộ chỗ ra vào của học viện sơ cấp Tỉnh Lập Đệ Tam. Đừng nói là một con chim, dù một con ruồi cũng không thể nào bay ra được.

Đám người dọa cho Lâm Bắc Thần và lão quản gia sợ hãi mà chạy về chỗ sâu nhất trong sân trường.

* * *

Tại chỗ sâu trong sân trường

Cửa vào đền thờ.

Lâm Bắc Thần ngồi xổm ở trên bậc thang, một mặt buồn rầu.

Bên cạnh quản gia Vương đồng dạng ngồi xổm xuống, khuôn mặt buồn rầu.

"Cậu chủ, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"

"Cút."

"Cậu chủ không hổ là cậu chủ, co được giãn được, rất là cơ trí. Tại chỗ chịu thua lão giáo viên kia, thành công được lưu lại tại học viện, ngay cả Mộc Tâm Nguyệt kia cũng thèm nhỏ dãi nhan sắc của cậu chủ, vì cậu chủ nói chuyện.. Mấy tên cừu nhân bên ngoài kia không dám đi vào học viện, tối nay cậu tuyệt đối không có cách nào bị bắt."

"Câm miệng."

"Nhưng mà cậu chủ, cậu phải chuẩn bị tâm lý.."

"Tôi không muốn nói chuyện bây giờ."

"Cậu chủ, thật sự là tôi có một cảm giác rất xấu. Đợi cho đến khi tin tức tuyền ra, ngày mai đi học có thể có rất nhiều học viên mà cậu từng đắc tội trước đây sẽ đứng xếp hàng mà chặn đánh cậu.."

"Chết tiệt.. Ông không nói thì không ai tưởng ông câm đâu."

Lâm Bắc Thần nhịn không được nữa, cậu đứng lên đạp cái lão già hèn mọn này một cước.

Lần này không phải vì duy trì hình tượng nhân vật.

Đây thuần túy chính là muốn đạp.

"Ai, cuộc sống này thật khó khăn."

Lâm Bắc Thần đạp xong, than thở một cậu.

Cậu muốn trở về trái đất.

Nhưng trước khi trở về thì cần phải sống sót cái đã.

Tin tức tốt duy nhất là Đế quốc Bắc Hải cực kỳ coi trọng việc giáo dục nhân tài của thế hệ sau. Cho nên từ khi Hoàng đế khai Quốc đến nay, phương diện pháp luật được quy định rất là nghiêm khắc. Vì bảo hộ tính tinh khiết của học viện, các Đại Quốc Lập, Tỉnh Lập trong học viện không được cho phép bất luận giáo viên và học viên bên ngoài đi vào trong trường làm loạn.

Bằng không, nghiêm trị không tha.

Nói một cách khác, chỉ cần ở trong sân trường thì Lâm Bắc Thần rất là an toàn.