Chương 4: Thầy, Em Muốn Tu Luyện.

Editor: Mai Tuấn Anh

Beta: Tân Sinh

Ví dụ trực tiếp nhất ở ngay trước mặt.

Lần này xuyên không, một nửa nguyên nhân chính là kiệt tác của cô Lâm.

Ba ngày trước, khi nghe được việc xấu của em trai phá của hoang đàng này, cô Lâm từ Học Viện Chiến Tranh Hoàng Gia ở Đế Đô vội vã trở về. Cô đem " vị tiền kiếp" kia treo lên xà nhà đánh một trận. Cô không cẩn thận đánh trọng thương em trai, người em trai đau đớn đến nỗi sợ hãi mà chết thẳng cẳng. Dù mời được Tế Sư của Thần Điện đến chữa trị nhưng chỉ cứu được phần cơ thể, không thể cứu được phần linh hồn. Vì vậy mà linh hồn của Lâm Bắc Thần từ trái đất chiếm đoạt được cơ thể này.

Có người chị gái kinh khủng như vậy, tại thành Vân Mộng, không ai dám trêu chọc Lâm Bắc Thần.

Quản gia Vương dường như nhớ tới một việc gì đó, hơi do dự nói: "Cái kia.. Tôi quên không nói cho cậu chủ, ba giờ chiều nay, tôi nhận được một tin tức. Trên đường cô chủ quay trở lại Học Viện Chiến Tranh đã bị hung thú tập kích, không rõ tung tích, lành ít dữ nhiều.."

Cái gì?

Vẻ mặt của Lâm Bắc Thần có chút ngơ ngác.

"Còn nữa, cậu chủ, có một tin tức truyền đến từ trong thành, vừa rồi lúc tôi đến đưa tin cho cậu, nhìn thấy rất mơ hồ, có rất nhiều kẻ thù của cậu, xách kiếm giơ đao tiến về Học Viện Đệ Tam, đứng ở trước cửa nói chỉ cần cậu dám đi ra ngoài Học Viện thì sẽ chém chết cậu.."

Quản gia Vương bổ sung một câu.

Khóe miệng Lâm Bắc Thần co quắp.

Kế tiếp, một cảnh tượng xảy ra khiến cho toàn bộ học viên trong lớp đều nghẹn họng trố mắt..

Dưới ánh nắng đầu hè chói chang, Lâm Bắc Thần một cước đá bay quản gia Vương đang ôm bắp đùi mình. Sau đó cậu nghiêm túc sửa sang lại một chút đồng phục, bình tĩnh vuốt vuốt lại kiểu tóc của mình. Cậu vỗ vỗ khuôn mặt cứng ngắc của mình, cố gắng rặn ra một nụ cười, từ chỗ ngồi đi tới trước mặt giáo viên Đinh Tam Thạch. Cậu cung kính cúi người chào.

"Thầy giáo, em muốn tu luyện."

Một ánh mắt tràn đây ngây thơ, trong sáng.

Một biểu lộ tràn ngập khát vọng!

Lúc này, Lâm Bắc Thần giống như một tên học sinh chăm chỉ, say mê với tu luyện.

Giáo viên Đinh Tam Thạch ngây dại tại chỗ.

Trên đời này còn có người vô liêm sỉ như thế?

Vừa rồi tên nào đã dõng dạc tuyên bố, coi như chết đói, chết rét bên ngoài cũng không bao giờ tu luyện?

Còn có thể không biết xấu hổ sao?

Lúc này, bên ngoài phòng dạy truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn.

Trong mơ hồ, có thể nghe thấy có học viên đang lớn tiếng hô hào: "Hầu phủ Chiến Thiên hầu bị niêm phong khiến cho thằng nhãi ranh Lâm Bắc Thần không còn chỗ dựa. Những ai có cừu hận với thằng nhãi này, nếu không báo thù lúc này thì còn chờ đến lúc nào.."

Tiếp đó, tiếng bước chân hỗn loạn, giống như thủy triều xông tới phòng dạy học của học viên lớp 9 năm hai.

Lâm Bắc Thần giật mình.

Chết tiệt.. Tình huống gì thế này?



Mấy tên bỏ đá xuống giếng tới nhanh như vậy sao?

Giáo viên Đinh Tâm Thạch biến sắc, ông bèn xông ra ngoài, chuẩn bị ngăn cản mấy tên học viên tụ tập để trả thù lại.

Dù sao ngày bình thường Lâm Bắc Thần đi kéo quá nhiều cừu hận. Nếu như không có người ngăn cản thì cậu chắc chắn sẽ bị mấy tên học viên quá khích nhốt ở trong phòng đánh hội đồng tới chết.

Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng hô to của Đinh Tam Thạch.

Nhưng giống như chả có tác dụng gì cả.

Tiếng gầm gừ phẫn nộ của các học viên liên tiếp vang lên, có khi còn mạnh mẽ hơn.

"Lâm Bắc Thần, mau cút ra đây."

"Xông vào, đánh nó tới chết."

"Lâm Bắc Thần, mày phải trả giá đắt cho những việc làm trước kia của mày.."

"Ba của mày, Lâm Cận Nam, phạm phải tội ác ngập trời còn dám trốn. Nhà họ Lâm bọn mày chính là tội nhân của Đế Quốc.."

"Giáo viên Đinh, ông đừng cản bọn tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi ra tay độc ác.."

"Mau đem tên rác rưởi kia mang ra ngoài thiêu chết nó.."

Đám đông xúc động, giống như nước tràn bờ đê. Cục diện dần dần mất kiểm soát. Mắt thấy giáo viên Đinh Tam Thạch sắp bị mấy tên học viên đang tức giận ở ngoài phòng học nhấn chìm.

Trong phòng học, quản gia Vương run rẩy lẩy bẩy.

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần, con ngươi xoay tít. Trong lòng suy nghĩ, nếu như cục diện mất kiểm soát thì trước tiên có nên đem đầu xỏ gây tội này đi ra để làm giảm đi lửa giận của đám đông không? Dù sao thì cũng phải lo cho bản thân của mình trước.

Kết quả là Lâm Bắc Thần không vì bản thân mình, cậu trực tiếp đi ra phía cửa phòng học.

Lúc đi tới cửa, cậu quay lại liếc nhìn quản gia Vương.

Bốn con mắt nhìn nhau.

Trong lòng hai người không hẹn mà chửi đối phương một câu: "Óc chó."

"Thằng nhóc đầu óc có vấn đề này, chủ động đi ra ngoài chịu chết, não bị chập mạch sao?"

Quản gia vương nghĩ.

"Tên ngốc này, còn không chạy ra bên ngoài? Nếu bị nhốt ở trong phòng học và bị đánh hội đồng thì có chạy đằng trời.."

Lâm Bắc Thần nghĩ.

Cậu đi tới của phòng học.

Một đám người đen nghịt đang chặn của lại.

Ánh mắt từng người khi nhìn Lâm Bắc Thần giống như đang phun ra lửa.



Đám người tức giận mãnh liệt, trong một giây yên tĩnh ngắn ngủi liền bộc phát một cơn tức giận tột độ. Đôi mắt của từng tên học viên đỏ lừ, giống như thấy được kẻ thù gϊếŧ cha đồng dạng, cắn răng nghiến lợi xông như điên về phía Lâm Bắc Thần.

Lão giáo viên Đinh Tam Thạch dù muốn ngăn cản nhưng không có sức lực chống lại một đội quân hùng hậu như vậy.

Mắt thấy đầu Lâm Bắc Thần sắp nở hoa.

Một âm thanh từ trong đám người vang lên.

"Chờ một chút."

Trong nháy mắt, âm thanh tựa như có một l*иg ma lực, đám người đột nhiên dừng lại. Bầu không khí quay trở về trạng thái yên tĩnh.

Mấy tên đang đè Lâm Bắc Thần ở trên mặt đất mà đấm cũng dừng lại.

"Mọi người nghe tôi nói vài câu."

Một cô gái mặc đồng phục kiếm sĩ màu xanh của học viện đi ra.

Cô giống như một cuộn thánh chỉ, tất cả học viên dù có tức giận đến mấy đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn lui ra, tạo thành một mảnh đất trống.

Ánh mắt của Lâm Bắc Thần rơi vào trên người của cô gái này.

Trong đầu cậu chỉ xuất hiện một câu.

Đẹp vãi!

Cô gái có một nét đẹp có chút không chân thực.

Một bộ đồng phục kiếm sĩ màu xanh được phủ trên người cô. Nó giống như một bộ quần áo thời trang hạng nhất trong mùa ở thành Vân Mộng. Cô giống như một cô công chúa dạo chơi nhân gian, toàn thân phản phất như đang tản ra ánh hào quang. Làm cho trong lòng Lâm Bắc Thần có một lại cảm giác không nhịn được mà muốn bảo vệ hình bóng này vĩnh viễn, không để cho thứ gì xâm phạm.

Lông mày đẹp như tranh vẽ, làn da căng mịn, tràn đầy sức sống.

Mái tóc buộc đuôi ngựa tô thêm một chút nữ tính trong cái khí thế hào hùng.

"Quả thực là một nét đẹp khiến con người ta muốn phạm tội."

Lâm Bắc Thần nhịn không được khen ngợi một câu.

Tiếp đó cậu đau lòng một hồi.

Tim, cũng rất là đau.

Một đoạn ký ức giống như cơn hồng thủy bất ngờ bộc phát, bành trướng trong đầu của cậu.

Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này tên là Mộc Tâm Nguyệt. Là người xếp thứ nhất trong "Bảng Mỹ Nhân" của Học Viện Đệ Tam. Là người đứng thứ hai trong "Bảng Thiên Phú", ngoài ra ở trong học viện còn có một lượng lớn fan hâm mộ. Được xưng là "Công chúa thường dân", là người tình trong mộng của vô số học viên trẻ tuổi.

Lực ảnh hưởng thậm chí phóng ra toàn bộ thành Vân Mộng.

Đương nhiên cô còn có một thân phận khác.

Bạn gái cũ của tiền kiếp.

Nếu như tiền kiếp được mạnh danh là rác rưởi của thành Vân Mông, đã từng che chở qua một người. Người này chính là "Công chúa thường dân" Mộc Tâm Nguyệt