Chương 5: Tình nhân

Yến Ký sinh ra ở Mạc Bắc, tính tình cô độc lạnh lùng, quen yên tĩnh một mình, không thích bị người khác quấy rầy. Mặc dù mấy ngày trước đều là ở trong khách điếm của Yến gia, nhưng dù sao vẫn là bị làm phiền một chút.

Hạ nhân trong biệt viện đều đã được dạy dỗ tốt, biết điều mà tránh xa không làm phiền chủ tử, hành động cẩn thận hơn thường ngày.

Động tác Tử Ninh cũng trở nên cẩn thận uyển chuyển hơn, yên tĩnh không tiếng động đứng phía sau hắn.

Nàng vểnh tai lên chờ hắn phân phó, nhưng trong suy nghĩ lại có chút mông lung.

…Không biết liệu hắn có định đi ngâm suối nước nóng không.

Hắn ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều là nàng đến hầu hạ hắn tắm rửa. Nhưng vì chuyện ngày hôm qua khiến giờ nàng cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Nếu hắn đi ngâm… Màu da lóa mắt cùng nhịp đập nóng bỏng dường như vẫn hiện lên trong đầu nàng dù đã bị y phục chỉnh tề của hắn ngăn cách, khiến nàng vừa kinh sợ vừa e thẹn nghi ngờ chính mình.

Bất tri bất giác, nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên lưng hắn.

Yến Ký đang đọc sách thưởng trà, đôi mắt khép hờ, đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng ran.

Hắn cụp mắt xuống, thầm nghĩ: Nàng đang nhìn hắn.



Nàng nhìn đã có chút lâu rồi, nhưng vẫn còn đang nhìn.

Đầu ngón tay hắn khẽ cọ vào nhau, vết chai thô ráp cứng rắn do nhiều năm cầm kiếm mài ra, từng chỉ thích chạm vào máu tươi nóng ấm. Nhưng giờ lại khao khát được nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng.

“Tử Ninh.” Hắn đột nhiên gọi nàng.

Nàng sửng sốt một chút, rồi cung kính đáp: “Chủ nhân có chuyện gì phân phó sao?”

“Ngươi luyện bảy chiêu đầu tiên của Phất Tuyết kiếm pháp đến đâu rồi?” Hắn lật một trang sách, tựa hồ không chút để ý mà thuận miệng hỏi nàng.

“…” Sắc mặt Tử Ninh lập tức đỏ bừng.

Nàng mỗi ngày đều như hình với bóng mà hầu hạ hắn, nhất là trên đường từ Mạc Bắc tới Sùng Châu luôn cùng hắn bôn ba khắp nơi, làm gì có thời gian mà luyện kiếm? Tử Ninh không tin hắn không biết.

…Quả thật là đánh thẳng mặt nàng không cần nghĩ.

Nhưng Phất Tuyết kiếm pháp là bí tịch kiếm thuật mà Yến gia không truyền ra ngoài, Yến gia thấy nội công của nàng có chút tiến bộ nên mới dạy cho nàng, vậy mà nàng lại không chăm chỉ luyện tập, thật sự là có chút quá đáng.

Nàng quẫn bách nói: “Nô tỳ biết sai rồi, gần đây lơ là chểnh mảng mà không nghiêm túc tu hành, thỉnh chủ nhân trách phạt.”

Sắc mặt Yến Ký vẫn ung dung bình tĩnh, đặt cuốn sách trong tay xuống, nói: “Không sao.”

“Hôm nay rảnh rỗi, ngươi liền luyện kiếm đi.” Hắn nói, “Ta luyện cùng ngươi.”

“…Tạ chủ nhân.” Nghe hắn nói vậy, Tử Ninh lại càng thêm khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên hắn muốn đi theo đôn đốc nên nàng có chút sợ khi nghĩ đến chuyện phải luyện kiếm cùng hắn.

Nàng là người mới học, còn hắn đã là kẻ đứng đầu. Mấy động tác khoa chân múa tay của nàng vẫn còn chồng chất sai sót, hoàn toàn là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho thiên hạ.

Hai người đi đến hậu viện, khắp viện đều trồng loại trúc quân tử độc nhất ở Sùng Châu, gió thổi lá trúc rơi xào xạc khiến nơi này càng trở nên vắng vẻ đìu hiu.

Chính giữa viện có một mảnh đất trống.

Tử Ninh cúi đầu, trầm tư nhớ lại kiếm phổ, ôm Ô Sao Kiếm trong lòng ngực, ngón tay nhẹ nhàng di trên vỏ kiếm đen nhánh nặng nề.

Yến Ký cảm thấy trong lòng hơi ngứa, lòng bàn tay nóng ran.

Tử Ninh thầm nhẩm lại kiếm phổ hai lần, mới hít sâu một hơi, đưa Ô Sao Kiếm cho hắn.

Yến Ký duỗi tay nhận lấy Ô Sao Kiếm, lùi lại hai bước dựa vào rặng trúc ôm kiếm nhìn nàng.

Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Kiếm của Tử Ninh vẫn luôn treo ở bên hông, ngắn với nhẹ hơn so với Ô Sao Kiếm, lưỡi kiếm mảnh, màu sắc như thu thủy, tên là Hoằng Kính.

Tử Ninh chấp kiếm mà múa.

Từ nhỏ đã học múa nên động tác nàng cực kỳ chuẩn xác cùng đẹp mắt. Thăng trầm uyển chuyển, linh động tùy tâm, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.

Phất Tuyết kiếm pháp vốn phù hợp với nữ tử nên lúc nàng thi triển nói không nên lời kiều diễm phong lưu, giống như thiên nữ giáng trần, kiếm quang như lạc tuyết phân dương, trước mắt phảng phất như lạc trong sương tuyết.

— Giờ đã không phải là múa kiếm nữa rồi, mà là kiếm vũ.

Sau khi hoàn thành năm chiêu đầu tiên, nàng cầm kiếm xoay người, ánh mắt như thu thủy, chợt liếc mắt nhìn hắn.

Tim của Yến Ký dường như lỡ một nhịp, chưa rút vỏ kiếm đã tiến sát đến, bao kiếm chạm vào lưỡi kiếm của nàng.

“Chủ nhân?” Tử Ninh cả kinh, sắc mặt đỏ như máu.

Nhưng Yến Ký lại chỉ thì thầm “Tĩnh tâm”, rồi đè thấp tư thế kiếm của nàng, dẫn nàng chém ra một kiếm tuyết, giúp luyện thức thứ sáu của kiếm pháp.

Tử Ninh ngơ ngác mà thuận theo hắn.

Nâng kiếm, xoay người, thu kiếm, xuất kiếm.

Sau khi hoàn thành thức thứ bảy, lại quay lại thức đầu tiên.

Một ba, một bốn, hai ba, năm bảy.

Hắn cùng nàng so chiêu, phá chiêu, song kiếm tĩnh lặng khởi vũ.

Quanh kiếm vẫn như cũ tuyết rơi, vỏ kiếm của hắn đen nhánh theo chuyển động của nàng mà múa.

Nàng dường như nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc.

Thiên địa trắng xóa, bông tuyết rơi lả tả, lá trúc tung bay.



Hắn rõ ràng còn không có rút kiếm ra khỏi, nhưng nàng lại cảm thấy dường như sắp chết rồi.

Đây là…

Sát khí trong truyền thuyết sao?

Nàng thấy đôi mắt đen nhánh của hắn lúc nhìn Hoằng Kính Kiếm có chút lưỡng lự mà dịu dàng.

Tâm trạng đột nhiên hoảng hốt, nhịp độ rối loạn, lưỡi kiếm Hoằng Kính “Đinh” một tiếng mà đập vào vỏ Ô Sao Kiếm.

Yến Ký thu kiếm, tay kia đỡ lấy cổ tay cầm kiếm của nàng.

Lòng bàn tay của hắn chạm vào cổ tay nàng, Tử Ninh giống bị bỏng, lập tức nắm chặt Hoằng Kính Kiếm.

Hắn rút tay về, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”

-------------------------------------

Tử Ninh thấy cực kỳ may mắn vì hôm nay Yến Ký không kêu nàng hầu hạ hắn ngâm mình.

Bởi vì bây giờ trong lòng nàng đầy ảo não quẫn bách mà không rõ lý do.

Hắn cho nàng nghỉ ngơi một ngày, Tử Ninh định tự mình đi đến nhũ tuyền trong viện.

Nàng không biết bơi nên chỉ có thể ngồi bên suối, ngâm mình trong làn nước trắng ngà, sắc mặt dần bị nước nóng hun đỏ lên.

Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

Một lát sau, nàng lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Kiếm pháp của mình tệ quá.”

Hắn thậm chí còn xem không được mà phải giúp nàng, cần nỗ lực hơn nữa mới được.

Nàng nâng cánh tay của mình lên để xem kỹ hơn, da thịt trắng nõn bao lấy khung xương tinh xảo, nàng hơi uốn tay hai lần, bàn tay liền giống như đóa sen trắng lặng lẽ nở trong đêm.

Trắng tinh, mềm mại, không nhiễm bụi trần.

Đôi tay này có thể tấu vang hơn mười mấy loại nhạc cụ, tinh thông cầm kỳ thư họa, lại chưa đến một năm đã có thể cầm kiếm gϊếŧ người.

…Kiếm, nàng cũng nhất định sẽ có thể thành thạo.

Nhũ tuyền là điều nàng mong mỏi lâu nay, hình như cũng có tác dụng làm mềm mịn da, nhưng mà chỉ ngâm được một lát nàng đã cảm thấy hơi bất an.

Lúc này đã muộn rồi, Yến Ký chắc hẳn cũng đã muốn nghỉ ngơi. Nếu nàng trở về muộn sẽ đánh thức hắn mất.

Tử Ninh vội vàng ra khỏi nhũ tuyền, bôi dưỡng ẩm rồi lau khô tóc, mặc xong y phục liền chạy thẳng về nhà chính, suýt chút nữa dùng tới khinh công.

Cũng may đèn vẫn còn sáng.

Thiển Bích hỏi: “Nhũ tuyền như thế nào?”

Tử Ninh sửng sốt một chút, mới nói: “Khá thoải mái.” Nàng ấy không để tâm việc nàng về trễ sao?

Thiển Bích xua tay ý bảo nàng vào đi, lúc xoay người, đôi mắt nàng ấy khẽ đảo qua mái tóc vẫn còn ướt của nàng.

Tử Ninh nhẹ nhàng đi vào phòng đóng cửa lại, Yến Ký đang gác chân ngồi trên giường lau kiếm.

Nghe được tiếng nàng tiến vào, lỗ tai hắn hơi động, nhưng vẫn im lặng bình tĩnh như thường. Hắn nhạy bén ngửi được mùi hương trên người nàng.

Không phải là trầm thủy hương giống hắn. Hắn vừa lau kiếm vừa phân tâm đoán mùi hương.

Tử Ninh thấy ánh đèn chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt, chập chờn gần như chìm trong dầu thắp, liền cúi người đi tới châm bấc đèn.

Ánh đèn lập tức chiếu sáng lên nửa gương mặt của Yến Ký, lộ ra đường nét thâm thúy, tuấn tú lóa mắt của hắn. Bởi vì trầm mặc đoan chính ngồi đó khiến hắn càng có vẻ thần bí hơn.

Hắn không ngẩng đầu lên.

Tử Ninh nghĩ: Nàng có nên cũng mang kiếm ra lau không nhỉ?

Mỗi ngày đều lau kiếm, coi kiếm như tình nhân mới là chủ nhân tốt.