Chương 4: Giang hồ

Tử Ninh cả đêm thức trắng.

Ngón tay co ra lại duỗi vào, vẫn còn mơ hồ lưu lại cảm giác lúc đó. Nàng không được tự nhiên mà nắm chặt tay lại.



Ngày hôm sau trước mắt hắn liền có một bóng dáng thướt tha. Mỹ nhân tiều tụy, lộ rõ vẻ mệt mỏi, dù vậy lại có khí chất khác so với thường ngày, càng thêm động lòng người.

Nàng đến gần thay quần áo cho hắn, buộc từng dây trên vạt áo, lại vòng ra phía sau thắt đai lưng, lấy túi thơm đeo lên giúp hắn.

Yến Ký vẫn luôn trầm mặc, rũ mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng.

Tử Ninh chải theo kiểu tóc chưa xuất giá, dù trên đầu không có một trang sức nào nhưng lại không hề nhạt nhẽo. Mái tóc dài buông xõa, mượt mà như tơ lụa thượng phẩm.

Trong lúc nàng di chuyển có một vài sợi tóc rũ xuống, nhưng vì nàng luôn tuân thủ quy củ, mỗi sợi một chút đều không loạn, quá mức yên tĩnh.

Hắn nhìn những sợi tóc rũ xuống đó.

Nàng dường như đã nhận ra nhưng lại không dám ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ dám hơi nghiêng đầu tránh đi.

Những ngón tay trắng nõn cuối cùng cũng luồn qua tua rua đỏ treo dưới túi thơm, đan tay vào chải thẳng ra, rồi lại nhẹ nhàng bó lại để tránh tua rua rối tung lên.

Nàng lùi lại đứng cách hắn vài bước.

Yến Ký cúi đầu, yên lặng nhìn những tua rua đó.

Thiển Bích từ ngoài bình phong nói vọng vào: “Chủ nhân, dùng bữa thôi.”

Tử Ninh ôm kiếm Yến Ký, cung kính theo sau hắn ra ngoài.

Yến Ký dùng bữa, Tử Ninh đứng ở sau hắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại lén lút cẩn thận để tâm đến Thiển Bích.

Thiển Bích là đại nha hoàn của Yến Ký, từ nhỏ đã hầu hạ hắn cho nên có quan hệ khác biệt cùng với quyền lực lớn nhất trong đám nô tài. Tỳ nữ mạo phạm Yến Ký cho dù không chết thì cũng là bị lột một tầng da dưới tay nàng ấy.

Nàng ấy dường như không hề biết gì về ngày hôm qua nàng dùng tay để…

Tử Ninh không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng hơn.

Nàng ôm chặt thanh kiếm trong lòng ngực.

Đầu bếp cùng một số nguyên liệu trân quý đều được mang đến từ Mạc Bắc, Yến Ký lại không chút để ý dùng bữa.

Chưa ăn được bao nhiêu, hắn đã đứng dậy, nhìn thoáng qua Tử Ninh ý bảo hắn muốn đi luyện kiếm.

Tử Ninh đưa kiếm cho hắn.

Hắn cầm lấy kiếm, lòng bàn tay tựa hồ vô tình cọ vào đầu ngón tay của nàng. Nhiệt độ cơ thể của hắn cao hơn so với nàng khiến Tử Ninh cảm thấy dường như bị bỏng, trong lòng run lên.

Nàng cúi đầu thật sâu.

Lúc Yến Ký luyện kiếm trở lại, ánh mắt sáng ngời, nội lực thâm hậu, trên người chưa từng đổ mồ hôi hay thở hổn hển bao giờ, khí sắc vô cùng tốt.

Tử Ninh trước đó đã vội vàng ăn cơm, nàng chạy tới vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục hắn, lại nhận lấy thanh kiếm trong tay hắn rồi ôm lấy nó.

Lại bắt đầu một ngày mới rồi.

Trời vừa tờ mờ sáng, Yến Ký còn chưa định ra ngoài thì tân nhiệm Võ lâm minh chủ đã tới cửa.

Minh chủ hiện tại tên là Giản Anh Hoa, là đệ tử chân truyền của chưởng môn Đoạn Mạch Sơn, hắn chỉ nhỏ hơn Yến Ký tầm bốn đến năm tuổi, nhưng nếu bàn về vai vế thì lại thấp hơn một bậc.

Yến Ký thành danh sớm, về thực lực cùng lai lịch đều cùng sư phụ của tân minh chủ gần như nhau. Giản Anh Hoa còn phải gọi hắn một tiếng Yến tiền bối.

Không phái người đưa bái thϊếp, lại còn sáng sớm tinh mơ đã đột ngột tới chơi, trong mắt Thiển Bích thật sự là cực kỳ vô lễ. Sau khi nghe nô bộc bẩm báo, sắc mặt nàng liền nghiêm lại như quan tài, nô bộc sợ tới mức cúi đầu càng thấp đi.

Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn tới bẩm báo: “Chủ nhân, Giản minh chủ cùng tam trưởng lão Kim Hồng Các tới chơi.”

Yến Ký hôm nay tâm trạng tốt, đồng ý cho bọn họ vào.

Tử Ninh đứng sau lưng hắn nhìn hai người họ đi vào.

Giản Anh Hoa vừa vào cửa cũng nhìn thấy nàng, rõ ràng đã sửng sốt một chút, sau đó dưới sự nhắc nhở của tam trưởng lão Kim Hồng Các, hắn mới cố nhìn ra chỗ khác.

Thiếu niên mộ ngải*.

(Thiếu niên mộ ngải*: ý nói con trai đến tuổi tình yêu chớm nở, liền biết ái mộ thiếu nữ xinh đẹp.)

Tử Ninh nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng của hắn, tuy rằng không hề biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng lại lạnh lùng mà nghĩ: Sắc động nhân tâm, ai cũng trốn không thoát.

Nàng cũng là dựa vào vài phần nhan sắc này, mới miễn cưỡng có chỗ dừng chân tại thế gian này mà thôi.

Yến Ký bưng trà từ từ uống, mí mắt một chút cũng không nâng.

Chẳng qua tam trưởng lão Kim Hồng Các đã sớm biết tính tình của hắn nên cũng không khó chịu chút nào, cười nói: “Đêm qua trong các có vài nghiệt đồ sinh gan chó dám quấy rầy nhã hứng của Yến gia chủ, thật sự khiến ta thấy hổ thẹn. Lão phu cố ý tìm minh chủ cùng đến đây để bồi tội với ngài.”

Giản Anh Hoa cũng tiếp lời: “Anh Hoa chưa bao giờ ngờ tới trong Võ lâm minh vậy mà lại có đệ tử ngông cuồng như thế, đã làm Yến gia chủ chê cười rồi.”

Tử Ninh xem như đã hiểu, trong số mấy người bị Yến Ký gϊếŧ hôm qua, có cả người của Kim Hồng Các, cả người của Võ lâm minh.

Trong giang hồ hiểm ác này, ai cũng không biết mình sẽ chết khi nào.

Trường hợp như ngày hôm qua, mấy người dám mơ ước Chẩm mộng cơ, lại mạo phạm Yến Ký trứ danh đã lâu, mọi người đều đặt ở trong mắt. Nếu thắng, bọn họ đương nhiên sẽ tán thưởng rằng lại có thêm một vị hào kiệt trên giang hồ, nhưng thực lực không bằng người, bị Yến Ký gϊếŧ cũng là vận mệnh đã định.

Thắng bại đã quá rõ ràng, thắng thì là người đứng trên người, còn thua thì liền mất mạng mà thôi.

Kim Hồng Các cùng Võ lâm minh mới sáng sớm đã đến nhận lỗi với Yến Ký là vì để tránh ảnh hưởng đến mối quan hệ với Mạc Bắc Yến gia.

Yến Ký buông trà, lúc này mới để Thiển Bích mang trà bánh lên cho Giản Anh Hoa cùng tam trưởng lão Kim Hồng Các. Đại biểu nhị vị vẫn là khách của Mạc Bắc Yến gia, không có ảnh hưởng đến quan hệ hai phía.

Việc này như thế liền bỏ qua. Mấy tính mạng như bông gòn bay trong gió, trong giây lát liền bị gió thổi tan tác.

Quả là người giang hồ. Tử Ninh trong lòng thở dài.

Hai vị khách ngồi trong chốc lát, Giản Anh Hoa lại nói ra ý đồ khác mà hắn đến: “Anh Hoa vừa mới kế nhiệm, còn cần Yến tiền bối lo lắng nâng đỡ giúp. Đại điển kế nhiệm là ba ngày sau, khẩn cầu Yến tiền bối ở lại lâu thêm hai ngày, cảnh sắc Sùng Châu tú mỹ, mong ngài không ngại du ngoạn một phen.”

Đây là sợ Yến Ký bị chuyện ngày hôm qua làm cho tức giận mà quay về không chống lưng cho hắn nữa.

Thật ra cũng khó trách vì Giản Anh Hoa thật sự còn quá trẻ.

Võ lâm minh chủ, chính là phải làm cả đời, trừ khi tử vong hoặc bị thương không thể gánh vác trọng trách. Bằng công phu cùng thanh danh, với tài đức vẹn toàn thì minh chủ mới có thể ra lệnh cho giang hồ hào kiệt.

Tam họ một sơn hai phái một chùa, tất cả đều phải cúi đầu trước lệnh của minh chủ. Ba mươi năm trước vì cùng chống lại Ma giáo mà lập ra minh ước, ai dám vi phạm sẽ bị cả thiên hạ đuổi gϊếŧ.

Nhưng mà muốn làm thế lực khắp nơi chỉ dựa vào một khối thiết bài như vậy liền vào sinh ra tử thì chỉ là người si nói mộng. Các môn phái thế gia cũng chỉ nghe câu được câu chăng, mỗi lần đều là làm cho có lệ.

Ma giáo đã bị diệt trừ, hiện giờ Võ lâm minh cũng không quản được đại sự, ngày thường chỉ phát ra một số lệnh tru sát, tru bất nghĩa cùng lạm sát để bảo toàn giang hồ thái bình mà thôi.

Thiếu niên Giản Anh Hoa thật sự cần đến các tiền bối nâng đỡ hắn.

Sau đó hắn liền dùng ra toàn bộ bản lĩnh, giảng giải về thịnh cảnh ở Sùng Châu. Nơi nào có hồ có suối nước nóng, nơi nào có rừng trúc thanh sơn, đều kể được rành mạch.

Yến Ký lạnh lùng chờ hắn nói đến khi miệng khô lưỡi khô, mới gật đầu.

Tử Ninh cảm thấy Yến Ký hiếm khi hẹp hòi như thế, giống như là đang trêu cợt Giản Anh Hoa. Người ngoài không biết, nhưng Tử Ninh biết rõ Yến Ký vốn định chờ đến khi đại điển kế nhiệm kết thúc mới quay về.

Không biết vì sao Yến Ký dường như có một chút ý kiến

với vị tân minh chủ này.

Sau giờ ngọ Tử Ninh thu dọn đồ đạc, liền theo Yến Ký ra khỏi thành, mất một giờ để xe ngựa đi tới biệt viện phía nam ngoại ô dưới núi.

Mọi nơi trong biệt viện đều được sắp xếp theo phong cách của Yến gia, không có một chỗ làm Tử Ninh cảm thấy xa lạ. Nhưng điểm quan trọng nhất vẫn là suối nước nóng độc đáo ở Sùng Châu.

Khác với những nơi khác, suối nước nóng ở đây trắng như tuyết, ngoài công dụng cường kiện thân thể, còn có thể làm da dẻ mịn màng, được nam nữ già trẻ đều yêu thích.

Gọi là nhũ tuyền.

Tử Ninh nghe thấy làm da dẻ trắng mịn liền muốn ngâm mình ở đó.

Mở ra lòng bàn tay mình, nàng thầm nghĩ cần phải bảo dưỡng thêm thôi.