Đại não đau như búa bổ, khoé mắt chầm chậm mở ra. Thân thể nhẹ cử động nhưng hắn phát hiện bản thân đang bị trói chặt bởi hư võng màu ngà sữa.
“ Điệp Hồng, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì đây?” Kiếm Tuyệt Thiên tức giận cựa quậy. Xong hắn càng dùng lực hư võng càng siết chặc, chiêu Âm Ba Võng này hắn từng thấy nàng thi triển qua nhưng lúc đó cũng chẳng thấy chút uy lực gì, hiện tại thực lãnh giáo. Ngón tay phía sau hình thành kiếm chỉ, khí lực khẽ phát thoáng đã chém nát hư võng.
Xung quanh quét mắt một lượt, nơi đây thực chỉ là một cái sơn động, tuy nhiên, lại có giường có bàn tuy chỉ là đá mài nhẵn nhưng vẫn có thể nhìn ra, khẳng định từng có người ở qua. Cửa động chắn một màn nước trắng xoá, không thể nhìn thấu. Kiếm Tuyệt Thiên trong đầu nhớ đến lúc cự nhân cùng Hoa Hoa lao vào thác nước, đây quả thực giống truyền thuyết kia, trong thác ẩn tàng sơn động. Bước đến mấy bước, muốn xông ra ngoài vậy mà lại phát hiện cửa động bị phong ấn bởi một lớp hư tường, lại là thủ đoạn của Điệp Hồng.
Kiếm Tuyệt Thiên nhíu mày thật sâu.
Còn nhớ lúc đó nhận nàng một chiêu, trực tiếp ngất đi, nếu muốn nàng liền có thể kết liễu hắn nhưng cuối cùng lại đem bản thân giam ở sơn động này. Cộng thêm việc lúc trước nàng cùng Hoa Hoa che giấu bản thân khiến hắn càng thêm khó hiểu. Toàn bộ mọi chuyện từ lúc vào thôn lần nữa tái hiện.
Đầu tiên, Điệp Hồng bị cự nhân bắt đi, bản thân bị quỷ diện nhân đánh thương, tiếp đến, phát hiện người cứu mình lại cấu kết với cự nhân kia, sau cùng, Điệp Hồng bị bắt mất xuất hiện trở lại, còn với bản thân trở mặt, muốn gϊếŧ Nam Huyền Trí đáng ngờ nhất. Nhưng y lại bị mình phát hiện chỉ là đám gian thương yếu nhược, lúc tên quái nhân có vẻ thực lực nhất truy đuổi bản thân cũng không có chút nào là kẻ có tu vi, rốt cuộc trong chuyện này ai mới thực sự đáng tin.
Giả thiết Nam Huyền Trí kia nói thật thì Hoa Hoa có khả năng rất lớn là quỷ diện nhân, tất cả đều do nàng thao túng, Điệp Hồng lúc kia bị ngất, sau đó, cùng mình trở mặt chắc cũng do nàng giở trò.
Nhưng nếu mọi chuyện không như thế thì tại sao Điệp Hồng cùng Hoa Hoa lại tìm cách che giấu hắn......
Nội tâm rối như tơ vò, trực tiếp ngồi xuống bàn đá trước mắt.
“ Chuyện này....” Kiếm Tuyệt Thiên lần nữa quan sát động nhỏ, lại nghĩ đến chút chuyện, nội tâm liền mấy phần minh bạch, tế ra trường kiếm chém nát hư tường, sau đó, phóng nhanh.
“ Ha ha ha. Châu chấu đá xe. Ngươi lúc đó vốn phải bỏ trốn đi thật xa, thật không nên xen vào vũng nước đυ.c này.” Nam Huyền Trí, lạnh lùng nói ra, mái tóc loà xoà tung bay.
“ Tên vô sĩ nhà ngươi ai cũng muốn gϊếŧ. Hứ.” Điệp Hồng khoé miệng còn lưu lại vết máu, quần áo trên người cũng rách tả tơi nhưng ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí nhìn Nam Huyền Trí.
“ Vậy thì chết đi.” Nam Huyền Trí đánh ra một đạo hư ảnh hắc trảo đến đỉnh đầu Điệp Hồng.
“ Dừng tay.” Một vệt hắc ảnh kiếm khí bay đến chém vỡ hắc trảo.
“ Ồ. Ngươi đến rồi sao?” Nam Huyền Trí nhếch miệng, trước mắt hắn lúc này Kiếm Tuyệt Thiên đang đứng chắn trước mắt Điệp Hồng.
“ Ngươi...sao lại đến đây?” Điệp Hồng tay trái ôm ngực, ho khan mấy tiếng.
“ Chỉ là có chút chuyện muốn đến hỏi ngươi thôi.” Kiếm Tuyệt Thiên không quay lưng, trường kiếm chỉ thẳng Nam Huyền Trí. “ Tất cả đều là trò của ngươi đúng không?”
Hắn sau khi nhìn thấy tràng cảnh nơi này đã chắc chắn suy đoán trong lòng đến chín phần. Trong sân, máu chảy đầy đất, xác người cùng mãnh thú la liệt khắp nơi, bán kính mười trượng đều là xác chết, duy chỉ có Nam Huyền Trí, lão trưởng thôn cùng Điệp Hồng là vẫn còn sống.
“ Kiếm công tử, ngươi hướng kiếm vào bổn tế tư là có ý gì đây? Chẳng lẽ ngươi cũng theo phe cự yêu, muốn đến tấn công thôn ta?” Nam Huyền Trí lờ nói đầy vẻ giễu cợt.
“ Đại tế tư, đêm Điệp Hồng bị bắt đi là tại sân nhà trưởng thôn, cự yêu tại sơn mạch xa xôi chắc sẽ không đến làng chỉ để bắt một nữ nhân xa lạ như nàng. Vã lại lúc đó còn có thêm hai tên quỷ diện nhân. Lúc đầu, theo hành động ta nghĩ chúng là đồng bọn của hắn nhưng sau khi đến hang động cự yêu sinh sống, ta liền phát hiện y căng bản chỉ sống một mình, ghế đá cũng chỉ có một chiếc nên ta đánh liều phán đoán cả hai đều không liên quan. Ngược lại còn là kẻ thù.” Mấy chữ cuối Kiếm Tuyệt Thiên còn cố ý nhấn mạnh.
“ Vậy thì sao chứ?” Nam Huyền Trí vẫn ung dung, khoé miệng cười ra.
“ Ta đổi cách nói vậy, có thể quỷ diện nhân kia là kẻ đã tấn công Điệp Hồng, cự nhân kia lại không hiểu nguyên nhân thấy được chuyện kia mà cứu nàng rời đi, lúc ta đến trên đất có dấu vết do trường kiếm và trọng chùy gây ra, khẳng định cự nhân từng cũng người khác giao đấu qua. Khi ta đến, quỷ diện nhân cũng xuất hiện ngăn cản, có thể y không muốn ta liên hệ với nàng để biết một số chuyện, ngoài ra còn để đổ hết tội lỗi lên đầu cự nhân kia.”
Nam Huyền Trí nghe xong ồ lên một tiếng. Kiếm Tuyệt Thiên vẫn tiếp tục nói.
“ Đối phương có thể cũng biết ta sẽ quay lại thăm dò nên đã chuẩn bị sẵn một màn kịch thật hoàn hảo. Ta nói đúng chứ đại tế tư, quỷ diện nhân.”
“ Đóng kịch gì chứ? Ngươi đừng có vu không bọn ta?” Lão trưởng thôn tức giận hét lớn.
Nam Huyền Trí hắc bào bay trong gió, miệng không ngừng phát ra từng tiếng “ hắc hắc”.
“ Nếu chuyện đã đến bước này thì ta cũng không còn gì để nói.” Hắn nói đoạn, khí tức trên người âm lãnh hơn gấp mấy phần, tử thi đã chết quanh đó không hiểu tại sao cấp tốc thói rửa, tử khí cũng bốc lên nồng nặc.
“ Chết.” Nam Huyền Trí huy chưởng, tử hàn nhị khí hoá thành hư ảo đầu lâu cao tầm hai trượng cắn tới.
“ Cẩn thận.” Điệp Hồng phía sau hét lớn, chỉ thấy Kiếm Tuyệt Thiên trường kiếm huy động, chém tới đầu lâu.
Nam Huyền Trí khuôn mặt tràn đầy ý khinh thường, y biết bản thân chiêu này ngưng tụ nhị khí, vừa âm vừa độc, phá được âm khí kết hình sẽ bị tử khí quấn thân, sù là cường giả Tam Tinh gặp phải cũng chậc vật mấy phen.
Chỉ thấy trường kiếm chém đến đầu lâu, hàn khí toả ra khiến bên cạnh một trượng ẩn ẩn đang kết lên một tầng băng mỏng.
Nam Huyền Trí cười lạnh, ngón tay khẽ điểm. “ Phá cho ta.”
Đầu lâu lập tức phát nổ, tử khí lao nhanh, thoáng đã bao lấy Kiếm Tuyệt Thiên bên trong.
Kiếm Tuyệt Thiên nội tâm cũng khẽ giật mình, không ngờ trong chiêu còn có chiêu, thủ đoạn hết sức lợi hại. Nếu bản thân khinh suất liền táng mạng. Sát khí từ Sát Phá Lang trong nội thể điên cuồng vận chuyển, thoáng đã hình thành quanh bản thân nhàn nhạt một lớp hư giáp màu huyết sắc, tử khí vốn không thể xuyên qua.
Đáng tiếc Nam Huyền Trí bên ngoài bin tử khí che mắt, vốn tự tin nhất kích này đắc thủ, vậy mà đột nhiên nhìn thấy tử khí xoáy vòng, tạo thành long quyển phong lao đến hướng mình. Biết có điều không hay, song chưởng muốn nghênh đón nhưng đã chậm, mũi kiếm loé ngân quang, mới ngoài ba trượng thoáng cái đã cấm sâu vào đầu vai, Nam Huyền Trí kêu thảm một tiếng.
“ Ngươi....” Trong khắc, ánh mắt cả hai giao nhau, Kiếm Tuyệt Thiên nhìn thấy ánh mắt Nam Huyền Trí vậy mà đáng sợ vô cùng, một màu trắng xoá, vốn không có tròng đen.
“ Đại tư tế, ngài không sao chứ?” Lão trưởng thôn từ xa hốt hoảng chạy đến.
Kiếm Tuyệt Thiên trong khoảng khắc thấy được ánh mắt Nam Huyền Trí kia loé lên sát cơ, chân đạp mạnh phóng về phía sau, lão trưởng thôn thuận thế dìu lấy hắn.
Nam Huyền Trí ôm lấy bã vai bị thương, miệng vẫn cười nói.
“ Hắc hắc. Đây là lần thứ hai ngươi làm ta bị thương. Lần này ta muốn tất cả các ngươi toàn bộ chôn thân nơi đây.” Mộc trượng trong tay y cũng thuận thế đập lên mặt đất.
Kiếm Tuyệt Thiên nội tâm kêu không tốt, thân thể phóng đến hướng Điệp Hồng thủ hộ.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, một vòng tròn trận văn màu tử sắc xuất hiện, bao lấy cả ngôi làng. Mặt đất xoay chuyển theo phương vị sáu mươi bốn quẻ, thoáng cái vô số tử thi trên đất đều biến mất, khung cảnh trước mắt chỉ còn đen kịt một màu.
Nguyệt Thần Đại Lục nhân loại tuy không thể hấp thu thiên địa nguyên khí vào người tùy ý vận dụng nhưng vẫn có thể thông qua một số phương pháp đặc thù mượn dùng nguyên khí. Giống như linh phù sư có thể ngưng tụ thiên địa pháp tắc vào linh phù, luyện khí sư dung hợp nguyên khí vào vũ khí. Ngoài ra còn có loại tồn tại đáng sợ hơn gọi là trận pháp sư, bọn hơn bẩm sinh đã là thiên tài tuyệt thế. Trước tiên sẽ nghiên cứu nguyên tắc vận hành của vạn vật, sau đó, bằng phương pháp đặc thù bố trịa xuống pháp trận, lúc này sẽ có thể mượn dùng sức mạnh thiên địa. Loại này trên đại lục được xem là chí tôn tồn tại, trận pháp sư Nhất Tinh có thể nhẹ nhàng miễu sát Nhị Tinh tu sĩ, nếu có chuẩn bị tốt có khả năng cùng Tam Tinh nhất chiến. Nam Huyền Trí trước mắt e là loại kia trận pháp sư.
“ Hắc hắc. Hôm nay, ta sẽ để ngươi lãnh giáo qua uy lực pháp trận sư.” Nam Huyền Trí trên không lơ lững, bộ giáng lúc này đã mười phần giống quỷ diện nhân lúc trước, hắn bào bốn ta bay trong gió, mộc trượng cũng hoá thành cốt trượng.
“ Thủy Long Trận, khởi.”
Y nhẹ nhàng khẽ điểm, phù văn nhanh chóng bắn ra lam quang, phong cảnh đang hắc ám bốn phương từ từ có lại màu sắc, thoáng đã biến thành một mảng vô tận hải dương nhìn không thấy cuối.
Kiếm Tuyệt Thiên cùng Điệp Hồng đều biến sắt, hải dương trước mắt giống như sôi trào, bọt khí thi nhau nổi lên, qua hơn chục nhịp hô hấp đã nhanh chóng quyện vào nhau, cuối cùng hình thành bộ dáng thủy long cao hơn năm trượng trông vô cùng dữ dằn, hướng cả nhai nhe nanh múa vuốt.