Chương 3.1: Ngây thơ

Kiều Ý Xuân nhìn chằm chằm thời gian ở góc dưới bên phải máy tính đến xuất thần, 6 giờ là thời gian tan tầm của bọn họ, bây giờ là 5 giờ 55 phút.

Cô hy vọng thời gian dừng lại vào lúc này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ đây là ngày làm việc cuối cùng của cô ở công ty này.

Trước kia lúc làm việc, mỗi ngày cô đều ngóng trông bản thân phất nhanh, như vậy thì cô có thể không cần làm công, không cần nhìn sắc mặt ông chủ, không cần đi sớm về khuya.

Bây giờ Kiều Ý Xuân nhớ lại thì chỉ cảm thấy đúng là trước kia ở trong phúc mà không biết hưởng. Một là bị bọn tư bản bóc lột, hai là bị bọn biếи ŧɦái tước đoạt tự do, nếu phải chọn thì cô thà bị bọn tư bản bóc lột còn hơn.

Thời gian vừa đúng đến 6 giờ, điện thoại di động của Kiều Ý Xuân vang lên.

Kiều Ý Xuân bị chế độ rung của điện thoại dọa cho phát ngốc, cô ngẩn ngơ nhìn ghi chú trên màn hình vài giây, là Sầm Triệt.

“Alo." Kiều Ý Xuân nhận máy.

“Xuống lầu, mười phút." Ngôn ngữ ngắn gọn bình tĩnh, tràn ngập ý tứ ra lệnh.

Không đợi cô trả lời thì đối phương đã cúp máy.

Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn vì người tới là Sầm Triệt, không phải Sầm Khê. So ra thì Sầm Triệt dễ nói chuyện hơn một chút nhưng có thể là cả hai đều đang chờ cô dưới lầu.

Kiều Ý Xuân lưu luyến nhìn văn phòng, đeo ba lô, vẻ mặt ảm đạm rời đi.

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là chiếc xe màu trắng đỗ bên đường, cô không rành về xe nhưng có thể căn cứ vào ngoại hình mà có thể đoán được chiếc xe này đắt hay không đắt.

Sầm Triệt có rất nhiều chiếc xe, ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là một chiếc xe màu xanh, cho nên mấy ngày trước Kiều Ý Xuân mới hoảng hốt nhìn thấy chiếc xe màu xanh, sau đó bị dọa đến mức phải trốn đi.

Sầm Triệt thấy Kiều Ý Xuân đến gần, anh hạ cửa sổ xe xuống, ý bảo cô ngồi ghế lái phụ.

Vừa ngồi lên xe, trái tim Kiều Ý Xuân đã treo lơ lửng, mặc dù Sầm Khê không có ở đây nhưng chắc chắn là hắn đang chờ cô về, hơn nữa hẳn là đã nghĩ ra cách tra tấn cô.

"Dây an toàn."

“À.” Kiều Ý Xuân căng thẳng đến mức quên cả động tác cơ bản nhất, cô vội vàng thắt dây an toàn, toàn bộ quá trình đều không nhìn Sầm Triệt một cái.

“Có phải quay lại lấy cái gì không?" Ý anh là chỉ phòng trọ.

Thật ra Kiều Ý Xuân không có thứ gì quan trọng cần quay lại lấy, có lẽ là vì để cô có thể đổi chỗ trốn bất cứ lúc nào nên những vật dụng quan trọng như chứng minh thư cô đều mang theo bên mình.

Nhưng cuối cùng cô vẫn nói: “Tôi quay lại xem thử.”

Sầm Triệt nhẹ giọng nói: "Được." Hắn lái xe về hướng Kiều Ý Xuân đang ở một cách quen thuộc.

Thấy vậy, Kiều Ý Xuân chắc chắn bọn họ đã sớm biết mình ở đâu, chỉ là không muốn tới tìm cô sớm thôi.

Là vì bọn họ muốn nhìn con thú phí công giãy dụa hay là muốn hưởng thụ cảm giác khống chế tất cả?

Lúc đến nơi, Kiều Ý Xuân vốn định nói một mình lên lầu lấy chút đồ là được nhưng Sầm Triệt cũng xuống xe theo và đi trước cô khiến cô không dám mở miệng nữa.

Nhà trọ phân chia thành bốn phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa ngoài Kiều Ý Xuân ra thì có bốn người thuê chung nữa, phòng khách chất đống rất nhiều đồ lặt vặt, cho tới bây giờ Kiều Ý Xuân vẫn luôn trốn trong phòng mình ngủ cho nên cũng không rõ phòng khách là đồ của bạn cùng phòng nào.

Cô nhanh chóng bước qua đống đồ lộn xộn trên mặt đất rồi đi vào phòng ngủ nhỏ của mình.

Thân hình cao lớn của Sầm Triệt đứng ở đây có vẻ không phù hợp, Kiều Ý Xuân rất hy vọng anh đừng đi theo cô, như vậy cô còn có thể hưởng thụ vài phút cuối cùng chỉ thuộc về mình.

“Thu dọn đi." Sầm Triệt nhìn cô chằm chằm, dường như đang tò mò xem cô có thể thu dọn được nhu yếu phẩm gì từ căn phòng nhỏ chật chội này.

Kiều Ý Xuân mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, đây là bộ đồ cô mới mua tháng trước, chỉ có mấy chục đồng nhưng bộ quần áo này đã chứng minh rằng hai tháng nay cô đã ở đây.

“Hết rồi.” Cô không dám mang cả hai bộ quần áo còn lại đi, chắc chắn Sầm Khê sẽ bắt cô ném đi, nhưng nếu cô chỉ mang theo một cái áo ngắn tay thì hẳn là có thể chấp nhận nhỉ?

Lúc lên lại xe, Sầm Triệt không khởi động động cơ ngay mà anh nhìn Kiều Ý Xuân nói: "Nói với chủ nhà là trả lại tiền thuê đi, không cần tiền thế chấp nữa, còn có công việc, từ chức, lý do thì em tự nghĩ.”

“Ừm."

Đợi vài giây, Sầm Triệt thấy Kiều Ý Xuân không có động tác gì lại nói: "Ý tôi là nói ngay bây giờ.”

Kiều Ý Xuân nghe ra ý tứ mất kiên nhẫn trong đó, cô vội vàng cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn qua Wechat cho chủ nhà và ông chủ, bên chủ nhà dễ nói, cô không yêu cầu trả lại tiền thế chấp, của hời này mà không lấy thì phí. Còn ông chủ bên kia, Kiều Ý Xuân suy nghĩ một lát, cô chỉ nói trong nhà có người bệnh nặng, giờ cô sẽ bắt về quê suốt đêm cho nên không thể ở lại đây tiếp tục làm việc.

Chủ nhà đồng ý một cách vui vẻ, ông chủ lại hỏi cô có cần giúp đỡ hay không, trong lòng Kiều Ý Xuân dâng lên một chút cảm động, cô khéo léo biểu đạt lời cảm ơn và từ chối của mình.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Kiều Ý Xuân thuận theo ý anh mà đưa qua.

Sầm Triệt tùy ý lướt qua lịch sử tin nhắn ở Wechat, anh ném điện thoại vào ghế sau.

“Về nhà sẽ đổi điện thoại khác cho em.”

Kiều Ý Xuân nắm chặt túi vải trong tay, trong lòng cô thấp thỏm. Trước kia đa số thời gian cô đều không được cầm điện thoại di động của mình, thỉnh thoảng được hai anh em Sầm Triệt cho phép mới có thể trò chuyện vài câu với người trên Wechat hoặc là nói chuyện điện thoại với mẹ.

Cho nên ý định muốn đổi điện thoại cho cô là không bao giờ cho phép cô liên lạc với bên ngoài nữa? Kiều Ý Xuân tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, điện thoại Sầm Triệt kêu lên.

Anh ấn nút nghe điện thoại trên tay lái, giọng Sầm Khê vang lên trong xe.

“Xuất phát chưa?”

“Xuất phát bây giờ, có lẽ trước 12 giờ sẽ về đến nhà.”

“Được.”