Đây là một kiếm không có nguyên tắc.
- Thành thật mà nói, kỳ thực ta cũng không quá rõ sự ảo diệu của một kiếm này. Những gì các ngươi thấy và những gì ta thấy ở phía sau núi hoàn toàn là hai cảnh tượng... Ta ngay cả một phần mười hồn phách của kiếm chiêu cũng không biểu diễn ra được.
Thiên tài kiếm đạo Từ Tàng, lần đầu trong đời không lĩnh ngộ ra kiếm chiêu, thở dài một tiếng:
- Phía sau núi là một địa phương cổ quái... Tầng tầng cấm chế bao vây, phạm vi hoạt động bị giới hạn, hầu như không người nào xông vào được.
- Triệu Nhuy đi ra sau núi một chuyến, phá được một đại cảnh giới, sau khi trở về cả người thay đổi, tựa như hiểu thấu sự đại huyền bí trong sinh tử, sau đó buông lỏng nhân gian.
- Ta có may mắn được ra sau núi một lần, thấy được một kiếm này.
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nghiêm túc nói:
- Vị tiền bối thần bí ở đó để lại một hình chiếu mơ hồ, ta thấy một chiêu này... dùng cũng không phải là kiếm, nhưng một màn không thể đỡ kia, ấn tượng quá khắc sâu.
- Ta nghĩ hắn là một vị tiền bối thật sự rất giỏi, cảnh giới sâu không lường được. Một gốc cây, một cái ô đều có thể là kiếm, cứ như vậy đập xuống, ai cũng không đỡ nổi.
Ninh Dịch gãi đầu một cái, hỏi:
- Một chiêu này... đã gọi là đập kiếm đó sao?
Từ Tàng nghiêm túc nói:
- Đã gọi là đập kiếm.
Ninh Dịch đi ra đầu ngõ, hắn nhìn tản kiếm trong tay mình, cố hết sức giơ lên, sau đó nện xuống.
- Không sai.
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Quả nhiên ngươi nhìn không hiểu.
Ninh Dịch có chút xấu hổ.
- Thực chiến là phương thức luyện tập nhanh nhất... Còn hơn là cho ngươi luyện đánh cọc gỗ một nghìn cái, ta có xu hướng cho ngươi dùng một chiêu này gϊếŧ người hơn. Nếu như gϊếŧ không được, ngươi sẽ bị gϊếŧ chết.
Từ Tàng hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ninh Dịch nghiêm túc nói:
- Ta có thể đánh cọc gỗ một vạn cái... Cũng không thể để ta bị gϊếŧ được đúng không?
Từ Tàng lắc đầu nói:
- Luyện kiếm pháp với cọc gỗ chỉ có thể dùng để chặt, nếu như ngươi muốn học được kiếm pháp gϊếŧ người thì phải đi gϊếŧ người.
Ninh Dịch trầm mặc.
- Kim Tiền bang, Thục Sơn vẫn luôn muốn tiêu diệt trộm cướp.
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch:
- Gϊếŧ người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Bị chém mấy đao, Ninh đại hiệp đã bái nhập Thục Sơn lẽ nào cứ như vậy nhìn dân chúng chịu khổ?
Sắc mặt Ninh Dịch kiên nghị, lắc đầu nghiêm túc nói:
- Ta có thù tất báo.
- Tốt, ta thưởng thức ngươi.
Từ Tàng vỗ vỗ bả vai Ninh Dịch, tiếp nhận tản kiếm từ trong tay hắn, xòe một cái nói:
- Thanh kiếm này tốn rất nhiều tiền của... ngươi, phải thật quý trọng. Biết cách dùng rồi chứ? Cầm chắc cán ô, lộn ngược tán ô, chính là kiếm phong.
Ninh Dịch gật đầu.
...
Giữa màn mưa như trút nước, ba người chạy ra khỏi thành.
- Giờ tý, mười tám dặm ở thành Nam sẽ có bốn tên thổ phỉ Kim Tiền bang kỵ mã chạy qua.
Giọng nói Từ Tàng đờ đẫn:
- Bốn người, bốn con ngựa, từ lúc đối mặt đến khi hành động kết thúc, ngươi chỉ có thời gian nửa nén hương, gϊếŧ sạch tất cả bọn họ.
Sau khi nghe xong, Ninh Dịch gật đầu, bỗng có chút tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi có được tin tình báo này, còn có... Vì sao ngươi có thể mua được tản kiếm?
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Ninh Dịch, ngươi có biết vì sao Hoàng đế đương nhiệm của Đại Tùy có thể sống lâu như vậy không?
Ninh Dịch biết Hoàng đế đương nhiệm của Đại Tùy đã sống sáu trăm năm, ngoại trừ cảnh giới tu hành cao thâm... Hắn không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác.
Ninh Dịch lắc đầu.
- Bởi vì Thái Tông Hoàng đế chưa bao giờ hỏi vì sao, nhất là khi tuổi vẫn còn nhỏ, chưa hoàn toàn trưởng thành.
Sắc mặt Ninh Dịch có chút ngượng ngùng ửng đỏ.
Từ Tàng nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Đừng tò mò những chuyện không nên tò mò... Chờ ngươi đứng ở độ cao đủ cao, ngươi sẽ phát hiện có rất nhiều chuyện không còn là bí mật.
Ninh Dịch yên lặng ghi nhớ.
- Hành tẩu thiên hạ, tình báo rất trọng yếu.
Từ Tàng rũ mắt xuống:
- Gϊếŧ một người, hoặc bị một người gϊếŧ, có đôi khi chỉ bởi vì một tin tình báo truyền lại, kết cục sẽ trở nên khác biệt.
Rất nhanh đã đến mười tám dặm thành Nam.
Ninh Dịch mang theo tản kiếm đứng ở giữa đường, chờ đợi đến giờ tý.
Mưa to trắng xóa.
Thiếu niên thu hồi ô mà đứng, nhắm hai mắt lại, thong thả điều chỉnh hô hấp.
Tiếng mưa rơi bên tai hắn càng ngày càng nhỏ, tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn.
Giờ tý còn chưa tới, trên quan đạo cách thành Nam mười tám dặm đã có tiếng vó ngựa truyền đến.
Ninh Dịch bất chợt mở hai mắt ra.
Hắn cảm giác được sát khí dày đặc hơn.
...
Ở ngọn núi cách đó không xa, Từ Tàng đứng trên đỉnh núi giống như trước đó, nhìn thiếu niên chống ô mà đứng.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, khí thế bộc phát ra tuyệt nhiên bất đồng so với trước đó.
Bùi Phiền nhíu chặt mi tâm, nhìn sang đầu bên kia của quan đạo.
Bốn con ngựa phi nhanh như bay, ba đen một đỏ.
Bốn nam nhân cưỡi trên lưng ngựa tóc tai bù xù, cả người đầy máu, trên người mang theo khí thế hoàn toàn khác biệt với đám người ở đống rạ hôm qua.
- Bọn họ là tu hành giả?
Sắc mặt nha đầu âm trầm, quay đầu nhìn Từ Tàng, mỗi chữ mỗi câu đều là chất vấn.
- Là tu hành giả.
- Ta phải đi giúp hắn!
- Không được.
Từ Tàng đứng ở đỉnh núi, một tay đặt trên vai Bùi Phiền, lạnh nhạt nói:
- Chỉ là sơ cảnh mà thôi... Hơn nữa còn đang trọng thương.
- Sơ cảnh cũng là tu hành giả, Ninh Dịch không có tu hành, hắn không biết sự khác biệt này... đến cùng là bao lớn.
Bùi Phiền ngưng kết tinh huy trên đỉnh đầu, liều mạng giãy giụa, đến cuối cùng vẫn không có kết quả, chỉ có thể quật cường cắn răng nói:
- Hắn dựa vào cái gì có thể đánh thắng?
- Dựa vào dũng khí, dựa vào kiếm khí, hoặc cũng có thể là vận khí?
Từ Tàng mỉm cười nói:
- Ta cũng không biết hắn sẽ dựa vào cái gì, nhưng... chỉ cần dựa vào tản kiếm, dựa vào đập kiếm, kỳ thực như vậy đủ rồi.