Chương 39: Mưa Thu Chết Chóc (1)

Trên quan đạo, tiếng vó ngựa cuồn cuộn như sấm.

Bốn thân ảnh huyết hồng tóc tai bù xù. Bởi vì tốc độ của tuấn mã quá nhanh, từ xa nhìn lại, bọn hắn giống như bốn đạo hồng tên nối tiếp nhau bắn ra.

Bốn tu hành giả chỉ mới bước vào sơ cảnh, dù vậy, bọn hắn cũng mạnh hơn những mãng phu giang hồ chưa từng tu hành không chỉ một chút.

Trong lúc hô hấp có thể nuốt vào tinh huy, tứ chi phế phủ đều sản sinh biến hóa... Đây là bước đầu tiên để từ người trở thành thần, dù không sản sinh thần tính thì cũng đã có sự khác biệt so với con người.

Ninh Dịch ăn một viên Tùy Dương Châu năm trăm năm, một nghìn viên Tử Huyền đan của Chu Du, có thể thôn phệ vô số tinh huy lúc ở trên lưng hồng tước. Tuy không thể phá cảnh, nhưng khí lực biến hóa... cũng đã thể hiện ra ở thời điểm hắn chém gϊếŧ mã tặc.

Mặc kệ là tốc độ, lực lượng, hay là sức bền, đã không còn giống với người phàm.

Trong bốn con ngựa, dẫn đầu là vị Tam đương gia này.

Một con tuấn mã màu đỏ tươi, hình thể to lớn cường tráng vạm vỡ, bước chân nghe như tiếng sấm rung động không ngớt, lọc cọc nện xuống đất chẳng khác nào tiếng trống cổ đại gõ liên hồi.

Thân thể nam nhân thon gầy dán sát trên lưng ngựa, mái tóc lất phất bay về phía sau. Lưng hắn đeo một thanh đoản đao, chuôi đao buộc dây kéo xích sắt, đầu bên kia được hắn nắm chặt.

Đây là một quan đạo hoang phế đã lâu, nhiều năm không người qua lại, cỏ dại mọc tràn lan, mặt đường cũng coi như bằng phẳng, dẫn thẳng về phía trước, chỉ có điều cuối đường có một ngã rẽ.

Trước khi tới cuối đường, Tam đương gia cũng cảm thấy có chút bất an.

Bọn hắn cưỡi ngựa mà qua, trước mắt là hai ngọn đồi cằn cỗi.

Gió lạnh quất vào mặt, một thiếu niên đứng giữa màn mưa trắng xóa, sắc mặt lạnh lùng nhắm hai mắt lại. Hắn không bung dù, chỉ nhẹ nhàng chống dù xuống đất, bóng dáng lẻ loi trơ trọi đứng giữa quan đạo hoang vắng.

Tam đương gia nheo mắt.

Hắn cảm thấy rất khó hiểu, cái nhân tố khiến hắn bất an này rốt cuộc là từ đâu mà đến?



Thiếu niên đứng giữa màn mưa trong đêm khuya rõ ràng là đang đợi hắn, bên cạnh không có ai, phía sau cũng không có ai.

Một thân một mình, lại không phải tu hành giả.

Ngoại trừ một cái ô, bên người cũng không còn gì cả.

Âm thanh xiềng xích chuyển động vang lên, nam nhân ghé vào trên lưng ngựa, siết chặt hắc thiết xiềng xích trong tay, chuôi đao kể cả thân đao ở một bên khác không ngừng rung động.

Tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng mưa, ba gã đồng bạn phía sau mặt không thay đổi nắm chặt đoản đao, cúi đầu như có điều suy nghĩ, kì thực là đang vô cùng căng thẳng chuẩn bị chém gϊếŧ.

Hành tẩu giang hồ, trước khi xuất kiếm xuất đao phải tránh va chạm ánh mắt. Sát ý giấu trong vỏ, cũng giấu ở trong mắt. Giấu càng lâu, thời gian bộc phát càng có thể khiến đối phương chảy nhiều máu tươi.

Một lời không hợp liền rút đao chĩa về nhau. Trong lúc đó còn có sự ẩn nhẫn và giao phong tương đối dài, mà đến cuối cùng đao kiếm thoát vỏ bổ ra ngoài, bình thường đều là tập kích bất ngờ.

Khoảng cách hai mươi trượng.

Vốn chuẩn bị ẩn giấu sát khí mà lướt qua, nếu như chuyện gì cũng không phát sinh, như vậy mã tặc càng dễ mai táng thi thể thiếu niên dưới trận mưa lớn.

Đột nhiên, bọn hắn cảm giác được một luồng khí cơ hỗn loạn trong thiên địa.

Thiếu niên cúi đầu, chân mày nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền bỗng mở mắt ra.

Tản kiếm bị Ninh Dịch xốc lên. Thiếu niên sải bước đầu tiên tiến về phía trước, sau đó bắt đầu cuồn cuộn. Tiếng thở hổn hển vang vọng, tiếng bước chân của hắn hòa nhịp cùng tiếng mưa rơi ào ào.

Chiếc dù tựa như linh kiếm, kéo dù như kéo đao.

Tất cả mọi người đều không chú ý đến âm hưởng biến đổi cực nhỏ của chuôi tản kiếm.



Cổ tay trái Ninh Dịch trượt xuống dưới, lòng bàn tay chế trụ chuôi kiếm, răng rắc một tiếng, cán dù chuyển hướng sang bên cạnh.

Ảnh ngược của kiếm phong hàn lãnh vυ"t qua trong màn mưa lớn, dẫm bước cuối cùng, một đạo thân ảnh nhảy lên thật cao.

Hai tay cần cán dù, một kiếm như côn.

Đập xuống!

...

Thời điểm thiếu niên suy nhược bắt đầu chạy trốn, thân thể hắn ngược gió, trên khuôn mặt quật cường tràn đầy nước mưa, hai tay cầm tản kiếm, khí thế cuồn cuộn, khiến Tam đương gia nhất thời cho rằng đây là một vị đệ tử quan môn của hành gia luyện đao nào đó.

Ninh Dịch cầm tản kiếm, mang theo khí thế gϊếŧ người.

Khi hắn nghe được âm thanh kiếm phong “đập” xuống vang vọng trong thiên địa, hắn càng thêm cẩn thận, nghĩ thầm đây vậy mà lại là môn đồ của một vị kiếm khí đại sư, lấy ô làm kiếm.

Không biết từ lúc nào, Kim Tiền bang lại đắc tội với một nhân vật dùng kiếm điêu luyện sắc sảo như vậy.

Khoảng cách giữa song phương cũng chỉ hơn một trượng. Hắn rút xích sắt ra, nước mưa bị rỉ sắt đập vào, ánh đao xuất khỏi vỏ, lại phát hiện thiếu niên kia không hề dừng bước thuận thế đâm tới, mà lại nhảy lên thật cao, hai tay cầm chặt cây dù, xuyên qua màn mưa, dùng nó đập xuống…

Chuôi tản khí này thoạt nhìn mảnh khảnh mềm dẻo, chỉ có nữ nhân mới dùng, cứ như vậy thô bạo ngang ngược chém tới rồi lại bổ xuống.

Thiếu niên từ trên cao rơi xuống đất, bốn con ngựa lướt qua sau lưng hắn, một con màu đỏ thẫm trong số đó khiến người chú mục, trong quá trình chạy vội ầm một tiếng vỡ nát ra, kể cả nam nhân trên lưng ngựa cũng bị ngã theo quán tính giữa màn mưa tầm tã, huyết nhục văng tung tóe tựa như mưa hoa.

Thiếu niên khuỵu một chân té xuống đất. Sau khi đứng lên, hắn nhìn mảnh đất máu đỏ ở phía sau, hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt Ninh Dịch có chút tái nhợt, nhãn thần kiên nghị, hai tay siết chặt tản kiếm. Mười ngón tay vẫn ổn định không gì sánh được, thế nhưng thân thể lại khẽ run.

Giữa thiên địa, tiếng mưa rơi quá lớn, kiếm thanh quá nhỏ.