Chương 18-2: Tử vì đạo

Một tên nghe vậy thì chen ngang: "Hoàng không ăn nhiều cơm canh đâu, nhưng tối nào cũng thấy lôi bánh kẹo ra ăn bù."

Lâm nhớ lại thấy tên này đúng là ăn bánh kẹo uống trà sữa thay cơm thật nên cũng không đắn đo nữa, bắt đầu dùng đũa lấy cơm kẹp với một miếng thịt.

"Ấy khoan ông bạn ơi, Hoàng không thích ăn mỡ đâu, miếng mỡ đó để cho thằng này đi, còn lấy cho Hoàng miếng thịt nạc này."

"À ok..."

Lâm đổi một miếng thịt khác, sau đó đưa lên miệng Hoàng. Cánh môi của cậu ta mở ra, ngậm lấy phần cơm trên đầu đũa bắt đầu nhai. Đám con trai xung quanh lại lầm bầm ý kiến: "Đút cơm thì dùng thìa chứ ai lại dùng đũa?"

Này mấy bố, sao ý kiến nhiều như vậy hả? Thích thì vào mà đút?

Cô quay nhìn Hoàng, thấy cậu ta nuốt xong miếng cơm mới thản nhiên đáp: "Sao cũng được, đưa vào mồm là được rồi. Cậu bốc tay không cũng được nốt."

Tưởng tượng đến cảnh mình bốc cơm nhét vào miệng Hoàng, chẳng hiểu sao Lâm nổi da gà khắp người, vội vã gắp một miếng rau khác đưa lên miệng Hoàng để cậu ta bận nhai bớt nói chuyện đi một chút.

Vậy mà một tên khác lại nói: "Hoàng không ăn rau đâu, đừng gắp mất công."

Thế mà gọi là không kén ăn???

Khi cô dùng ánh mắt tràn đầy nghi vấn nhìn Hoàng thì thấy cậu ta nhai xong miếng rau mới trả lời: "Chỉ là không thích ăn cho lắm thôi. Nhưng tâm trạng tốt thì ăn gì cũng được."

"Vậy hả..."

Lâm ngờ vực, đám cùng bàn còn khó hiểu gấp bội phần. Nghĩ cảnh vua chúa ngày xưa được mỹ nhân ngồi trong lòng đút hoa quả cho ăn, thế thì đúng là ăn uống ngon miệng hơn thật, nhưng cái tên đang đút đồ ăn cho Hoàng là một thằng nam tính không kém cạnh, vui ở chỗ nào chứ? Rõ ràng lúc nãy ở phòng Hoàng nói muốn hành hạ kẻ làm đau tay mình một chút, nhưng nãy giờ như vậy đã hành hạ dữ chưa? Hành đâu? Hạ đâu? Vì vậy chúng nó bắt đầu không tự ngược đãi và tự vả bản thân nữa, bắt đầu tập trung ăn cơm.

Xung quanh tuy ồn ào nhưng vẫn đủ để Lâm để ý một chuyện.

Trong khi đám con trai khác ăn cơm cứ xì xà xì xụp nhồm nhồm nhoàm nhoàm chọp chọp chẹp chẹp, Hoàng lại nhai nuốt rất từ tốn chậm rãi bằng một vẻ tao nhã khác thường. Lần trước đi ăn bún cùng Hoàng, Lâm mải ăn đồ của mình nên không chú ý điều này, hiện tại có so sánh mới thấy rõ khác biệt. Cái đám con trai này lúc ăn cơm không hay nói chuyện nên không ồn ào như ca ăn đông con gái, thế nhưng cái tiếng nhai-nuốt-húp-và kia thật khiến người ta cảm thấy phiền phức.

May sao đám ấy ăn nhanh, thoáng cái đã xong ba bát cơm, còn Lâm vẫn đang giúp Hoàng ăn bát đầu tiên.

Đám kia ăn vội vàng xong cũng về phòng, cả bàn ăn chỉ còn Lâm và Hoàng. Cậu ta vẫn ngồi trên ghế rất thoải mái, hơi nghiêng người về phía Lâm để cô phục vụ.

Vừa rồi sinh viên chật kín, lại còn bận ăn cơm nên không ai để ý, lúc này vắng vẻ, mọi người nhìn qua đây cả nên Lâm ngại ngùng không thôi, vậy mà Hoàng lại rất bình tĩnh như thể việc được người khác phục vụ là chuyện gì đó bình thường lắm. Phải chăng bình thường cậu ta cũng được hầu hạ như vậy nên quen rồi?

Lâm cố tập trung làm việc của mình để tránh ánh mắt tò mò của người khác, nhưng khi vô tình ghim ánh nhìn vào môi của Hoàng, cô phát hiện bản thân không dứt ra được.

Đôi môi không mỏng không dày, màu sắc không đậm không nhạt, hết mở ra lại khép vào theo từng miếng đồ ăn Lâm đưa.

Rõ ràng môi cũng chỉ là môi thôi, nhưng nhìn vào khuôn miệng của Hoàng, Lâm cảm thấy môi cậu ta có gì đó quyến rũ lắm. Chắc là nhìn quá nhiều quá lâu nên bị ảo giác rồi? Nhưng mà cái ảo giác này kí©h thí©ɧ quá, chắc chơi đồ cũng chỉ đến thế này thôi.

Không nhịn được, Lâm khẽ liếʍ môi mình dưới lớp khẩu trang, sau đó nuốt khan đánh ực một cái.

Hoàng chú ý đến điều này, hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Đói à?"

"Tất tất nhiên là ăn rồi. Khôông đói."

Lâm trả lời theo kiểu cực kì mất bình tĩnh, hai má đột nhiên nóng lên.

Lại nữa! Cái tâm tình thiếu nữ chết tiệt này!

Hoàng chợt nói: "Cậu đỏ mặt kìa."

"Hả? Tôi đỏ mặt á?" Lâm ngạc nhiên hỏi lại.

Thật ra thì Lâm cũng rất hay xấu hổ, nhưng gương mặt gần như không bao giờ thay đổi màu sắc do da mặt của cô tương đối dày, nếu không chạm lên mặt cảm nhận hơi nóng chắc chắn sẽ không biết cô đang đỏ mặt. Hơn nữa cô đang đeo khẩu trang, thế mà tên này lại biết cô đang ngượng ngùng.

Hoàng nghe vậy thì bật cười: "Haha, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy thật."

"Vậy sao cậu thấy?"

"Thì màu sắc vẫn khác nhau mà. Tôi bị viễn thị chứ không cận, mắt tốt lắm." Hoàng dùng ngón tay chọc vào phần gò má dưới mặt bị lộ ra một chút dưới lớp khẩu trang sau đó thu tay lại, nói: "Bỏng tay. Thế cậu đỏ mặt cái gì?"

Làm sao Lâm dám nói ra mình đỏ mặt vì cái gì, thế là cô nói: "Tại vì ngại các bạn xung quanh nhìn..."

"Vậy à? Thật ra việc ăn cơm này tôi có thể tự ăn bằng thìa, chẳng qua muốn thử lòng của cậu một chút thôi. Không ngờ... làm cậu khó xử rồi. Ngày mai cậu không cần tới giúp tôi ăn cơm nữa."

Nghe cậu ta nói chuyện lịch sự như vậy, Lâm vừa vui mừng vừa hổ thẹn: "Không sao không sao, làm cậu mang tay bó bột đi khắp nơi như vậy, cái này có nhằm nhò gì..." Hơn nữa tôi có đeo khẩu trang rồi. "Ăn cơm xong, nếu cậu cần gì cứ gọi tôi."

"Cậu tốt thật đấy." Hoàng khen ngợi.

Trước giờ Lâm vẫn hay giúp đỡ bạn bè trong thầm lặng, lúc này được người ta tâng bốc thẳng mặt không che giấu như thế này đột nhiên thấy hơi ngượng.

Chỉ là cô chưa kịp nói mấy câu khách sáo đã nghe Hoàng bổ sung: "Lát nữa sau giờ sinh hoạt chung giúp tôi tắm nữa là được. Ăn cơm có thể không cần giúp, nhưng tắm thì cần lắm."

???

Giương mặt sau lớp khẩu trang không biết đỏ hồng vì ngại ngùng nhưng lại biết tái nhợt vì sợ hãi: "T-t-tắm á?"

Trong đầu Lâm hiện ra mấy cảnh censor, sau đó hoảng hốt nói: "Tôi tôi tôi có chuyện cần nói với cậu. Thật ra tôi là là là là là..."

Hoàng không để cô nói hết, nhanh chóng cắt lời: "Cậu là gay, tôi biết rồi. Tôi nhờ cậu cầm giúp cánh tay lúc tôi tắm thôi, không bắt phải tắm cho tôi từ đầu đến cuối đâu mà sợ."

"Nhưng mà nhưng mà nhưng mà"

"Vậy là cậu định không giữ lời à? Cầm giúp cánh tay thì có gì mà khó khăn thế? Cậu yên tâm đi tắm thì chỉ có mình tôi với cậu thôi, không có ai nhìn đâu."

Vậy còn đáng sợ hơn đó!!

Nói dối quả là tai hại. Lâm hoảng sợ, trong đầu thầm đấu tranh tư tưởng về việc có nên nói ra sự thật hay không.

"Giúp tôi nhé, hai hôm đi viện bó bột không được tắm rồi. Còn cậu chẳng phải quan tâm đến chuyện tắm gội của tôi lắm à? Mới gặp lần đầu đã đề nghị tôi đi gội đầu rồi, giờ không gội mấy ngày cứ thấy khó chịu ấy."

Huhuhu, vậy ra tên này đang trả thù cô. Biết thế ngày xưa lần đầu gặp Lâm nói "bạn gì ơi hai tuần tắm gội một lần là khoảng thời gian cực kì hợp lý"...

Đại Bông: Hầy, tui cũng không biết tui đang viết gì nữa.