Chương1

Tôi xuyên sách trở thành em gái của nam chính.

Vừa có nhan sắc vừa có tiền, có quyền.

Hai mươi hai năm đầu tiên trôi qua suôn sẻ.

Cho đến một ngày, tôi và nữ chính cùng lúc bị nhân vật phản diện bắt cóc.

Cái gì gọi là người ngồi ở nhà, họa từ trên trời rơi xuống?

Nhìn thấy nhân vật phản diện đang điên cuồng chơi đùa với dao găm, tôi như một con chim cút sợ tới mức run rẩy.

Nữ chính vẫn giống như một Tiểu Bạch Hoa đầy kiên cường, lặng lẽ nói với tôi: "Doanh Doanh, em yên tâm, anh Thanh Việt nhất định sẽ đến cứu chúng ta!"

Quả nhiên là người mù quáng tin tưởng vào nam chính.

Tôi: QAQ.

Đúng vậy, trong cốt truyện, anh trai tôi sẽ đến nhưng anh ấy đến để cứu cô chứ không phải để cứu tôi!

Tôi và nữ chính được nhân vật phản diện đưa đến một nhà máy bỏ hoang.

Anh trai tôi nhanh chóng chạy đến hiện trường.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú, dáng người cao gầy thẳng tắp, không hổ danh là nam chính.

Cho dù nhìn thấy nhân vật phản diện đem dao đặt ở sau lưng chúng tôi nhưng trên mặt cũng không toát ra một chút cảm xúc lo lắng hoảng hốt gì.

Anh bình tĩnh nhìn nhân vật phản diện: "Cậu muốn thế nào mới có thể thả hai người họ ra?"

Nhân vật phản diện mỉm cười.

Nhìn vẻ bề ngoài của nhân vật phản diện không hề thua gì nam chính, mặt mũi xinh đẹp mà lạnh lùng, vẻ mặt u ám điên cuồng.

Lưỡi dao mỏng kề sát cổ tôi.

Bên tai tôi vang lên giọng nói lạnh lẽo mang theo ý cười của nhân vật phản diện "Thẩm Thanh Việt, anh chỉ có thể chọn một người.”

"Một bên là người phụ nữ anh yêu, một bên người là em gái mà anh hết lòng yêu thương."

"Chọn đi."

Vẻ mặt anh trai tôi vẫn bình tĩnh như cũ.

Nữ chính lại hơi nhíu mày.

"Tư Uyển, đến bây giờ cậu vẫn tùy hứng như vậy."

Anh trai tôi thở dài một tiếng giọng điệu có chút thờ ơ.

Tay anh khẽ nhấc lên.

Một viên đá bắn ra, vô cùng chuẩn xác nhắm ngay cổ tay nhân vật phản diện.

Con dao găm rơi xuống đất.

Vệ sĩ mai phục trong nhà máy nhanh chóng bắt được nhân vật phản diện, vặn tay cậu ta ra đằng sau rồi đẩy về phía anh trai tôi.

Lại không nghĩ tới anh trai tôi nâng cằm nhân vật phản diện.

Tinh tế tỉ mỉ quan sát vẻ mặt âm u của nhân vật phản diện.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Anh trai tôi vậy mà cúi người đặt một nụ hôn lên môi nhân vật phản diện: "Người tôi chọn, từ đầu đến cuối chỉ có cậu."

Nữ chính: "??"

Tôi: "??"

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Tam quan vỡ nát.

Anh trai, anh trai... Mẹ nó anh đang làm gì vậy?

Quan phối của anh không phải là nữ chính sao?

Sao anh lại dính vào nhân vật phản diện?

Không phải... Nữ chính đây là bị lừa sao?

Tôi nơm nớp lo sợ, không dám nghĩ đến bộ dạng bi thương muốn chết của nữ chính khi nhìn thấy cảnh này.

Đột nhiên, một bàn tay ôm eo kéo tôi vào trong ngực.

Hương thơm của hoa nhài quẩn quanh chóp mũi tôi.

Cánh tay nắm eo tôi trắng nõn mảnh khảnh nhưng lại mạnh mẽ.

Ngay sau đó.

Vẻ mặt đáng thương như bông hoa trắng nhỏ trên mặt nữ chính biến mất.

Ngoại hình của cô ấy vốn đã xinh đẹp nổi bật hơn những người phụ nữ trong cuốn tiểu thuyết này.

Dung nhan mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người.

Cô ấy che miệng cười khẽ, âm thanh xinh đẹp quyến rũ: "Thẩm Thanh Việt, nếu ngay cả em gái mình anh cũng không chọn, vậy em gái anh sẽ là của tôi."

Nam chính: "!!"

Tôi: "??"

Nói xong, tay cô ấy vuốt ve khuôn mặt đang ngốc trệ của tôi.

Tôi đối mặt với đôi mắt phượng xinh đẹp kinh người của cô ấy, đôi mắt ấy rất sáng: "Doanh Doanh, em xem, Thẩm Thanh Việt căn bản không quan tâm tới chúng ta. Từ nay về sau, để chị gái bảo vệ em thế nào?"

Vẻ mặt tôi trống rỗng.

Khuôn mặt ngàn năm không đổi của anh trai tôi cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt: "Cố Vân! Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Nữ chính chớp chớp mắt: "Rõ ràng là anh không cần em ấy, vậy tôi liền tiếp nhận."

Anh trai tôi vô cùng tức giận: "Tôi nói không cần em gái tôi khi nào? Thẩm Doanh! Em đừng nghe Cố Vân nói bậy, em mau lại đây cho anh!"

Nhân vật phản diện muốn thừa dịp mọi người đang đôi co mà bỏ chạy, kết quả bị một chiêu của anh trai tôi đánh cho ngất xỉu, sau đó bị anh trai mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

Vẻ mặt anh trai tôi lạnh lẽo.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tư Uyển, anh muốn. Nhưng em gái, anh cũng sẽ không chắp tay nhường cho nữ chính.

Tôi bị kéo tới kéo lui khiến đầu óc choáng váng: "Tôi..."

Nữ chính vừa nói nước mắt đã muốn rơi xuống, đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại: "Doanh Doanh, em đã quên ban nãy anh trai em nói gì rồi sao, từ đầu đến cuối anh ta chỉ lựa chọn tên bắt cóc chúng ta, anh ta căn bản không quan tâm tới chúng ta!"

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính.

Người đẹp vừa khóc, trời đất biến sắc.

Dường như có một cơn mưa lạnh trôi vào lòng tôi.

Nó tê dại khiến trái tim tôi đập mạnh hơn.

Kế tiếp cái miệng đã không chịu nghe theo sự khống chế của tôi mà nói: "Chị Cố Vân. Chị đừng khóc, em đi theo chị."

Mặt anh trai tôi trong nháy mắt trở nên đen xì.

Chờ tôi phản ứng lại biết mình nói cái gì thì cũng đã muộn.

Giọng nói trầm thấp của anh trai tôi vang lên: "Thẩm Doanh!!"

Tôi vội vàng trốn sau lưng nữ chính, nắm chặt tay áo nữ chính nhìn vể phía anh trai cười khan: "Anh."

Anh trai đè nén lửa giận: "Rốt cuộc em có qua hay không?"

Tôi sợ run cả người, khuất phục dưới uy quyền của anh trai đang muốn chậm rãi đi qua...

Nhưng bị một lực lớn kéo lại.

Tôi lại ngã vào vòng tay mang theo hương trà lài.

Tôi: "......"

Anh trai: "......"

Cố Vân tựa tiếu phi tiếu: "Thẩm Thanh Việt, anh cho rằng anh tốt sao? Anh có được Tư Uyển, tuy rằng nói là ngoài ý muốn nhưng tôi cũng phối hợp với anh chơi trò này, tiểu công chúa của tôi chính là bị vị nhà anh dọa sợ. Anh có tư cách gì hung dữ với em ấy?"

Vẻ mặt anh trai lạnh như băng.

Cố Uyển lộ vẻ mỉa mai.

Ánh mắt hai người đấu nhau giữa không trung, nổ lách tách giống như đóm lửa đang bốc cháy.

Trước kia, tôi cảm thấy bọn họ là quan phối, ở trong mắt tôi giống như đang che giấu bí mật, trong lòng hô to ngược đãi chó* (Cẩu độc thân, FA), ngay cả khi hai người ở đối diện cũng mang theo tình cảm ngọt ngào!

Bây giờ, bí mật được vén màn.

Đây đâu phải là tình cảm ngọt ngào, căn bản là nhìn thấy người mình ghét khiến bản thân khó chịu nhưng lại không thể làm gì đối phương, chán ghét đọ sức với nhau!

Vừa rồi Cố Vân nói ra tiếng: "Anh Thanh Việt" chỉ sợ chính cô ấy cũng muốn nôn mửa đi?

Đang lúc hai người tranh cãi không ai nhường ai.

Một chiếc Lamborghini đi đến.

Quản gia ăn mặc gọn gàng tỉ mỉ từ trên xe bước xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: "Đại tiểu thư, chúng tôi đến trễ làm cho cô kinh hãi rồi."

Cố Vân vén mái tóc xoăn của mình lên, một mùi hương thanh nhã tỏa ra.

Sau đó, cô ấy ... Trực tiếp bế tôi kiểu công chúa lên xe.

Tôi: "......"

"Thẩm Thanh Việt, anh vẫn nên giải quyết chuyện của anh và Tư Uyển trước rồi hẵng nói tiếp. Cũng đừng làm người ta sợ hãi như hôm nay." Ngữ khí Cố Vân nhàn nhạt, lại mang theo chút lạnh lùng như anh trai tôi, không cho phép người khác cự tuyệt.

Lông mi anh trai rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vệ sĩ thấp thỏm hỏi: "Thiếu gia, chúng ta có nên cướp tiểu thư về không?"

Anh trai thản nhiên nói: "Không cần." Rồi lặng lẽ nhìn chiếc xe đi