“Anh, sao giờ anh mới đến? Em đã chờ anh một tiếng rồi.” Quý Minh Huyên thân thiết mà lắc tay người đàn ông, người đàn ông mặc một T-shirt màu đen cùng quần bò, đường cong trên người mạnh mẽ đanh thép nhưng không khoa trương, làm một cái T-shirt bình thường cũng mặc ra cảm giác người mẫu đang trình diễn, thân hình xuất sắc làm người ta bỏ qua vẻ ngoài xuất chúng.
Phải nói, sau khi Quý Minh Chương trưởng thành, càng ngày càng ít người nhìn thẳng vào dung mạo của anh, lại càng không cần ngay trước mặt anh chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Tạm thời có cuộc họp, nhờ lão Lý đón em trước.”
Có lẽ trên người Quý Minh Chương vẫn còn khí sắc âm trầm lúc mở họp, làm cho Quý Minh Huyên từ trước tới nay vẫn luôn thân thiết cũng không dám lại làm nũng.
“ Em cho rằng anh sẽ tới đón em nha.” Giọng nói giống như một cô gái khờ dại , làm người ngoài khó mà biết được hai anh em này chỉ kém nhau hai tuổi, suy cho cùng là không dám quá làm càn, khi nói chuyện Quý Minh Huyên cẩn thận mà nhìn sắc mặt Quý Minh Chương.
Đây là tình cảnh mà khi thiếu niên bọn họ cũng không nghĩ tới, Quý Minh Huyên có khi nào phải xem sắc mặt ai, nhưng từ sau khi Quý Minh Chương trưởng thành, nhất là sau khi tự mình làm người cầm quyền trong công ty gia đình, biểu cảm ngày càng khó đoán, dù là người trong nhà cũng không dám làm trái ý anh.
Quả nhiên, Quý Minh Chương cũng không nói tiếp. Quý Minh Huyên như đã quen từ lâu, cũng không nhiều lời.
“ Chú Lý, đưa cháu đến đường Kim Yến.”
Lão Lý vội gật đầu xác nhận, tam tiểu thư này tuy là người đẹp ngọt ngào, nhìn như dễ ở chung, trên thực tế là người khó lấy lòng nhất. Ngược lại, người không làm khó dễ những người làm bọn họ nhất ở Quý gia là người thoạt nhìn khó tiếp cận nhất nhị công tử Quý Minh Chương thiếu gia, Lý lão ở làm việc cẩn thận ở Quý gia nhiều năm như vậy, đối với tính cách của mỗi vị chủ nhân đã hiểu nhất thanh nhị sở.
Trong lúc suy nghĩ, động tác trên tay nhanh gọn lái xe ra ngoài.
Trong nội thành ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, dù đã là đêm khuya, vẫn là ngựa xe như nước, Hải thành là thành phố cấp 1 trong nước mới có thể thấy được sự phồn hoa như thế này.
Địa chỉ của Quý Minh Huyên trong thành phố là ở đường Kim Yến, cách sân bay một khoảng cách rất xa, nhưng may tối nay không kẹt xe, cuối cùng tuận lợi đưa cô nàng về nhà trước khi trời rạng sang.
“Nhị thiếu gia, ngài xem đêm nay ngài ở nơi nào?”
Không trách lão Lý hỏi như vậy, trước kia Quý gia làm nghề chế tạo để lập nghiệp, làm dây cáp điện, sau lại dần tiến nhập vào lĩnh vực nhà đất, bắt kịp mấy năm đầu gió, nhưng cũng coi như không chỉ cầm đầu mỗi lĩnh vực này, đương gia tiền nhiệm của Quý gia, bố của Quý nhị công tử từ vài năm trước sau khi xảy ra chuyện đó, làm việc ngày càng cầu ổn định, trong lòng thường ẩn có lo lắng về bọt biển nhà đất, liền càng thêm phân tán sản nghiệp nhà mình, cho nên sản nghiệp bán lẻ ở Hải thành , sản nghiệp công nghệ cao, sản nghiệp nhà đất cũng như rất nhiều nghành sản xuất khác cũng có đề cập đến, không ít sản nghiệp ở cả nước đều là sản nghiệp nổi tiếng, khi tập đoàn phát triển đến trình độ nhất định thì đây cũng là xu thế tất yếu.
Cứ cho là sản nghiệp nhà đất không tính là long đầu, nhưng riêng ở Hải thành, chỗ ở của Quý gia còn có rất nhiều, chỉ riêng ba anh em trên danh nghĩa đã có vài cái biệt thự, căn hộ lớn phân bố ở các khu trong Hải thành.
Chỗ ở đường Kim Yến mà Quý Minh Huyên hôm nay đi chính là quà sinh nhật mấy năm trước cha Quý tặng cho cô, một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, vừa ra cửa là cảnh đêm phồn hoa nhất Hải thành, cũng là đánh dấu kiểu kiến trúc nhìn ra sông nổi tiếng nhất Hải thành, cũng là chỗ ở mà Quý Minh HUyên thích nhất.
Thật ra Quý gia nhị công tử đối với chỗ ở không kén chọn, thậm chí thật ra khi đi công tác trong ngoài nước anh thích ở khách sạn hơn, chỉ vì sinh hoạt tiện lợi. Hai năm nay anh thường chọn ở một hoa viên kiểu tây ở một trấn nhỏ ở ngoại thành.
Trấn nhỏ kia tên là Quý hẻm, nghe đồn là chỗ tổ tông Quý gia định cư. Sau đó cũng sinh ra rất nhiều tộc nhân nổi tiếng họ Quý. Chuyện này là không thể tin được ở thời nay, nhưng lão Lý là người làm ở Quý gia nhiều năm, hiểu biết với Quý gia cũng càng sâu một ít. Quý hẻm kia ở trấn nhỏ, mặc dù trải qua nhiều lần kế thừa, phát triển, dần dần có rất nhiều người họ khác đến ở lại. Nhưng toàn bộ trấn có lác đác một ít nhà cũ cùng với về sau lại xây dựng thêm rất nhiều nhà mới kiểu tây không ai ở, cho thấy gia tộc này từng rất lừng lẫy.
Lão Lý từng nghe Quý lão thái thái nói qua gia phả nhà ông, ở xã hội ngày nay muốn nói còn tồn tại gia phả, chỉ sợ đếm còn không đầy một bàn tay.
“Quay về Quý hẻm đi.”
Quả nhiên, nhị thiếu gia vẫn lựa chọn trở về Quý hẻm, chuyện này đối với lão Lý cũng là chuyện tốt, là người làm của Quý gia lâu như vậy, tuy rằng ông cũng mua phòng ở nội thành nhưng chủ yếu người trong nhà vẫn sinh hoạt ở Quý hẻm vùng ngoại thành, căn bản do nơi đó là công ty ban đầu mà Quý gia xây dựng nên. Tổng bộ công ty cáp điện cùng công ty pha lê của Quý thị đều ở đây.
Đãi ngộ của nhân viên ở Quý thị tốt lắm, cung cấp nơi ở, thậm chí chữa bệnh cùng giáo dục của người nhà cũng được công ty lo cho. Lão Lý làm công ở Quý gia nhiều năm, tiền lương do công ty cáp điện của Quý thị phát, tương đương với nhân viên bên ngoài của Quý thị, đãi ngộ công nhân của Quý thị nhận được thì ông cũng nhận được, bây giờ tiểu hài tử nhà ông đang học ở trường học mà Quý thị tham gia cổ phần và được giảm học phí, năm đó Quý nhị công tử cũng học ở trường này.
Từ trong thành phố đến Quý hẻm vẫn có chút xa, dù lão Lý quen đường, đi đường quen thuộc, cũng đi gần tiếng rưỡi mới đến trấn trên.
“ Nhị thiếu gia, ngày mai cũng 7 giờ tôi đón cậu tới công ty cáp điện?”
Sau khi Quý nhị công tử mới tốt nghiệp, lần lượt tiến vào công ty tài chính cùng công ty công nghệ cao của Quý thị rèn luyện mấy năm, làm ra không ít thành tích, ai ngờ hai năm nay về tới công ty chế tạo công nghiệp đại bản doanh của Quý thị, dù cho ai cũng không nghĩ Quý nhị công tử sẽ nhìn trung chế tạo công nghiệp này, Quý gia thời cận đại tuy là dựa vào chế tạo công nghiệp để làm giàu, nhưng trên biểu đồ của Quý thị , lợi nhuận mà chế tạo công nghiệp mang tới thật không đáng nhắc tới. Nhưng Quý đại công tử lại rất để ý, gần đây nghe đồn công ty cáp điện của Quý thị muốn niêm yết.
“Uhm, phiền ông.”
Quý Minh Chương nói xong liền không nói gì nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, anh không thích chơi di động trên xe, bình thường trừ bỏ lúc làm việc, anh cũng rất ít làm việc khác trên xe.
Ngoài cửa sổ đèn đường rất thưa thớt, phần lớn người trẻ tuổi ở trong trấn chọn làm việc ở nội thành hoặc thuê nhà ở những khu vực sầm uất hơn trong huyện. Tới buổi tối, sự yên tĩnh và trống vắng càng hiện rõ. Đi sâu vào, tiếng ếch cùng tiếng ve kêu liên mien không dứt. Quý Minh CHương học ba năm cao trung ở nơi này, lại có gần hai năm sống ở đây, đại khái coi như quen thuộc số lượng người trẻ tuổi không nhiều lắm ở trấn nhỏ này.
Ngoài cửa sổ hình như có tiếng người, anh bất giác nhìn qua, hình như một cô gái trẻ đang hơi có tranh chấp cùng tài xế taxi, rồi sau đó nữ sinh hình như không giỏi cãi nhau, bất đắc dĩ mà lấy di động ra, hẳn là thanh toán tiền. Xe taxi tuyệt tình mà đi, chỉ để lại cô gái trẻ cùng một cái vali lớn. Thật ra không nhìn ra cô gái có vẻ gì là buồn phiền, nhưng nói chung cũng không tốt lắm.
“Nhị thiếu gia?” Có vẻ anh nhìn chằm chằm cảnh này lâu quá, lão Lý thử thăm dò kêu một tiếng, chắc cho rằng anh muốn xuống xe hỗ trợ. Chẳng trách nhị thiếu gia lại nhìn hồi lâu, lão Lý cũng đã nhiều năm không thấy người trẻ tuổi ở trên trấn, lại còn đêm hôm khuya khoắt như thế này.
“Không có gì, tiếp tục lái đi.” Quý Minh Chương thể hiện rõ tính tình không muốn xen vào việc của người khác, thậm chí nhiều lúc còn bị coi là lạnh lùng.
Lão Lý nghe xong cũng không kinh ngạc, nếu nhị thiếu gia xuống xe hỗ trợ, ông mới cảm thấy kinh ngạc. Chờ ông đưa nhị thiếu gia về, nếu tiểu cô nương này còn ở đây, thật ra ông có thể giúp chở khách đi một đoạn. Con gái ông năm nay tốt nghiệp cấp ba cũng muốn một mình đi học ở tỉnh khác. Từ khi làm cha, đặc biệt là làm cha của con gái, lão Lý thấy tâm địa mình đều mềm không ít.
Đương nhiên tâm nguyện nhỏ bé của phụ thân này không thể kể cùng nhị thiếu gia. Nghĩ đến nhị thiếu gia từng này tuổi, ngay cả một người bạn gái cũng không có, huống chi quan hệ của nhị thiếu gia cùng cha cũng lung tung lộn xộn. Nhưng mà, nhị thiếu gia lại đối xử với tam tiểu thư rất tốt. Điều này ở trong nhà giàu thật sự hiếm thấy. Có lẽ do hai anh em này kém đại tiểu thư khá nhiều tuổi, nhị thiếu gia và tam tiểu thư lại cùng tuổi nhỏ đã tang mẫu, từ nhỏ cũng nhau lớn lên, quan hệ mới đặc biệt tốt chút.
Cô gái trẻ bị đuổi xuống xe taxi không phải ai khác, chính là Lâm Kiến Bạch.
Lâm Kiến Bạch ra khỏi sân bay đã là đêm khuya, thật ra hành khách ở sân bay không nhiều lắm. Đặc biệt gây chú ý là một cô gái trẻ xinh đẹp, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, vừa nhìn liền thấy là một tiểu hài tử được nuông chiều. Lâm Kiến Bạch du học ở nước ngoài nhiều năm càng không thấy kì lạ, rất nhanh liền dời ánh mắt đi. Đối với cuộc sống của người khác cô luôn không có hứng thú, thật ra tiếng nói trong trẻo của cô gái và thanh âm trầm thấp của nam nhân thường thường truyền đến, vậy mà lại là anh em, anh em nhà này quan hệ thật tốt, Lâm Kiến Bạch suy nghĩ, rồi cũng kéo vali đi đón xe.
May mắn Hải thành là đô thị lớn ở trong nước, đêm khuya cạnh sân bay vẫn có taxi, đương nhiên có rất nhiều tài xế không muốn trở cô, Quý hẻm thật sự quá xa, đường về cũng rất khó đón người, phí tổn của đường về rất cao.
Đến lúc Lâm Kiến Bạch bắt được xe đã là nửa giờ sau, lái xe liên tiếp đi tắt trong đường nhỏ, tốc độ xe vượt quá cho phép không ít. Lâm Kiến Bạch nhíu nhíu mày, nhịn vài lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắc nhở, tài xế ngoài miệng thì đáp ứng nhưng tốc độ xe lại không hề thay đổi.
Ngoài xe tối om, càng đi càng hẻo lánh, vài lần Lâm Kiến Bạch cầm di động lên muốn nhắn tin cho ai đó, lại thật sự không nghĩ ra ai. Trong điện thoại của cô không có mấy số điện thoại, phần lớn là bạn học hồi trước ở thủ đô. Đêm hôm khuya khoắt quấy rầy bạn học nhiều năm chưa liên hệ thật không hợp lí.
Ngay khi Lâm Kiến Bạch không nhịn được muốn báo nguy, xe rốt cuộc rẽ lên đường chính. Trước mắt là trấn nhỏ quen thuộc, rời nhà đã nhiều năm, Lâm Kiến Bạch vẫn nhìn qua là đã nhận ra, bất giác nhẹ thở ra, tinh thần lập tức thả lỏng.
Lái xe chạy đến giao lộ của trấn nhỏ liền không chịu đi tiếp, giao lộ cách nhà Lâm Kiến Bạch một đoạn, huống hồ trên tay cô còn có một cái vali lớn như vậy.
Lâm Kiến Bạch có chút mất hứng nhưng cũng không nói thêm gì. Đến lúc chuyển tiền, tài xế cứng rắn nâng giá lên gấp đôi. Đến giờ Lâm Kiến Bạch xem như hiểu được, cô vừa lên một xe đen lừa người.
Cô nhìn nhìn mấy cái camera ở giao lộ, nhịn không được tranh chấp vài câu, nhưng lái xe mềm cứng không ăn, bất đắc dĩ vẫn là thanh toán tiền.
Mấy năm nay Lâm Kiến Bạch học tiến sĩ và sau tiến sĩ đều có tiền lương, đổi sang nhân dân tệ cũng là một bút không nhỏ tiền tiết kiệm. Nhưng dù là ai, ở trước cửa nhà bị người ta lừa đi ruột bút tiền đều sẽ cảm thấy không thoải mái.
Còn may Lâm Kiến Bạch tính tình đến nhanh nhưng rất nhanh đã tự điều chỉnh tốt. Cũng chỉ là bị hố một bút tiền trinh, không gặp kẻ xấu chân chính. Cũng là một loại may mắn.
Phần lạc quan này đại khái là mưa dầm thấm đất từ chỗ bà ngoại, nếu việc nhỏ như này đã không nghĩ thông, Lâm Kiến Bạch sớm đã nhảy sông vài lần.