Chương 1

“Kiến Bạch, cậu thật sự định về nước sao?” Trần Vu Uyên mặt mày tuấn tú, lại đặc biệt có vẻ thư sinh, khi hắn chuyên chú nhìn một người như vậy rất khó không làm lòng người rung động. Nhưng có lẽ Lâm Kiến Bạch là một ngoại lệ.

Hai người là bạn học đại học, âm kém dương sai cùng nhau thi lên thủ đô, lại cùng đi tới nước Mĩ.

Mặc dù làm lĩnh vực khác nhau, một người đã sớm đi làm, một người vẫn học tiếp, thậm chí hai người cũng không ở cùng thành phố, nhưng một năm cũng có đủ loại nguyên do để gặp nhau vài lần, thỉnh thoảng cũng nhắn tin tán ngẫu vài câu, nhưng thật ra vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè nhạt như nước.

Đèn đường mờ ảo, dù đã ngây người ở đây rất nhiều năm, Lâm Kiến Bạch vẫn không quen buổi tối ở nơi này.

Trị an cũng không kém như trong nước nói, hơn nữa khu cô ở rất an toàn nhưng vẫn luôn có cảm giác chân không chạm đất, mông lung. Tuy ở thủ đô cũng là tha hương nhưng quả thật cảm thấy kiên định hơn rất nhiều.

Lâm Kiến Bạch cười vu vơ, ở dưới đèn đường lại có một loại xinh đẹp khác thường, “Kỳ thật đã sớm nghĩ sẽ trở về, nhưng vẫn luôn cảm thấy không phải thời cơ tốt nhất, hiện tại không muốn đợi nữa.”.

Trần Vu Uyên cùng Lâm Kiến Bạch là đồng hương, cùng đi ra từ một trấn nhỏ, tình huống trong nhà của Lâm Kiến Bạch tự nhiên cũng nghe được một ít, hơn nữa chính anh cũng phá lệ quan tâm.

Năm trước cô một mình một người vội vàng về nước, nghe nói lão nhân gia ở nhà té ngã một cái, không bao lâu thì đi. May mắn Lâm Kiến Bạch vẫn kịp thấy lão nhân gia lần cuối. Dù sao cũng là thân nhân cuối cùng của cô trên đời này. Trần Vu Uyên nghĩ vậy, trong lòng một trận thương tiếc, suýt nữa thốt ra lời đã giấu trong lòng nhiều năm.

“Gần đây công việc có thuận lợi không?” Lâm Kiến Bạch như không phát hiện sự khác thường của Trần Vu Uyên , thuận miệng hỏi.

Trần Vu Uyên tràn đầy nhiệt huyết trong phút chốc lạnh xuống, niềm vui sướиɠ đã qua sẽ thấy cũng không còn loại xúc động này nữa.

“Rất thuận lợi, đã chuyển tới một tổ hạng mục mới, tôi rất coi trọng sản phẩm lần này.” trên người Trần Vu Uyên có giọng điệu ích kỷ của tinh anh trong nước, nhìn như khiêm tốn nhưng thật ra lại khoe khoang, hai năm nay đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng để lộ một ít, loại cảm giác này Lâm Kiến Bạch cũng không xa lạ, nhưng lúc nào cũng khó thích ứng.

Đại khái là cô vẫn luôn tự nhận là người thường có thiên tư thường thường, chẳng qua là vẫn luôn cố gắng mới may mắn cùng nhiều thiên chi kiêu tử như thế lẫn chung một vòng tròn nhưng vẫn luôn có cảm giác không hợp.

Nhớ tới thiên chi kiêu tử, khi còn đi học Lâm Kiến Bạch thấy vị thiên chi kiêu tử đầu tiên đại khái chính là Quý Minh Chương, cô đã rất ít khi nhớ tới cái tên này, nghĩ tới cũng không phải nhớ nhung, dùng từ ngữ mới nhất của Weibo trong nước thì cô đại khái phải cảm khái một câu “Thật xui xẻo”.

Trần Vu Uyên đương nhiên không biết trong vài phút ngắn ngủi này, trong lòng Lâm Kiến Bạch đã trải qua nhiều suy nghĩ như vậy, lại không bao giờ biết lâm Kiến Bạch chính là một người trong lòng thầm mắng xui xẻo như vậy.

Dù sao Lâm Kiến Bạch giờ phút này làn da trắng nõn, mặt mày trong trẻo, mái tóc mềm mại buông lơi, dưới ánh sang của đèn đường lại càng thêm vài phần hàm súc phương Đông. Đây cũng là lí do anh không dám mạo phạm cô nhiều năm như vậy, đương nhiên đẹp thì đẹp đó, nhưng lại tạo cảm giác có chút lạnh lẽo, cùng cô kết giao giống như một giọt nước mưa rơi xuống sông, có đáp lại nhưng lộ ra cảm giác xa cách.

Đường có dài thì cũng có cuối, huống hồ chỗ tụ hợp bạn học cũng không xa.

Sau khi cùng Trần Vu Uyên từ biệt, Lâm Kiến Bạch nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mệt mỏi sau tụ hội ồ ạt trào lên. Quả nhiên cô vẫn không thích hợp với trường hợp như vậy, một đám người ồn ào huyên náo, ngoài mặt hỏi thăm ân cần bên trong lại âm thầm so sánh, nịnh bợ. Sau khi rời khỏi hiện trường, xung quanh dần trở nên an tĩnh.

Đây là cách mọi người vẫn thường xã giao, nhưng có lẽ do cô quá thanh cao, nếu không phải cô không thanh cao đến nỗi có thể bỏ đi hết thảy liên kết cùng thế giới này thì chắc một năm có mấy lần ngẫu nhiên tụ họp cô cũng lười đi.

Khi nãy Trần Vu Uyên muốn nói lại thôi thật ra cô đều nhìn thấy. Nhiều năm như vậy quanh cô cũng không thiếu người bày tỏ, đôi khi cũng xuất hiện suy nghĩ bảo thủ trong lúc cảm thấy vô cùng cô đơn. “Diet men and woman” * quanh cô cũng không hiếm thấy.

*Tên một bộ phim với ý nghĩa sự thèm muốn trong tình yêu cũng giống như chúng ta muốn ăn mỗi ngày. Ý ở đây nói đến những cặp đôi đến với nhau vì ham muốn là chính.

Mỗi khi cô hành động nếu không thử suy nghĩ trước sẽ luôn cảm thấy vẫn thiếu một chút gì đó. Cho nên nhiều khi không phải vì muốn kiên trì nên kiên trì mà chính cô cũng không biết mình kiên trì vì cái gì. Không chỉ đối với hôn nhân cùng tình yêu như vậy mà ở sự nghiệp cũng thế, luôn có sự kiên trì và tùy ý ngay cả chính cô cũng không hiểu được.

Thanh đại, Princeton, lẽ ra bước tiếp theo nên tìm một vị trí giảng dạy ở nước Mĩ, đây mới là lối đi bình thường của ngành giáo dục. Đương nhiên một vị trí giảng dạy ở nước Mĩ cũng không dễ tìm. Nhưng với bối cảnh giáo dục của Lâm Kiến Bạch cũng không phải không thể thử một lần, hoặc là giống Trần Vu Uyên, sớm ở nước Mĩ làm lập trình viên ở một công ty toàn cầu, kiếm tiền đô, đấy cũng là con đường thông thường trong vòng luẩn quẩn của giới tinh anh bọn họ. Trên tiến sĩ lại tiến vào ngành công nghiệp chỗ nào cũng có, thật sự không đến mức lãng phí bằng cấp nhưng Lâm Kiến Bạch cũng không quá thích.

Cũng may thế giới này cũng đủ lớn, không cần lo khoan dung cho sự cổ quái của bản thân.

Họp lớp một hồi như rút cạn cả người sinh lực, mệt đến không muốn nghĩ đến túi hành lý, đơn giản là để mai rồi lại đóng gói. Dù sao một tuần trước khi về nước chuyện cô phải làm cũng không nhiều lắm. Cô định cho mình một tuần nghỉ ngơi, ăn không ngồi rồi mà lãng phí thời gian cũng không phải một lựa chọn tồi.

Nói chung đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa cô cùng Trần Vu Uyên, dường như cô chưa từng có trí tiến thủ quá mãnh liệt, thậm chí đối với thế giới quan cũng không có nhiều nhận thức chung, nói trắng ra là trong xương có sẵn một chút thái độ ăn no chờ chết.

Lúc trước vẫn hai bàn tay trắng chỉ biết chăm chỉ đọc sách, tinh thần này còn chưa bao giờ thể hiện ra, bây giờ mới coi như miễn cưỡng có một ít hương vị cuộc sống, sẽ rất khó áp chế sự lười nhác này lại, cũng may mà trên đời chỉ còn lại mình cô, không ai quản, một mình cô cảm thấy vui vẻ liền ổn.

Nghĩ như vậy nhưng Lâm Kiến Bạch lại không thấy thoải mái, ngược lại càng cảm thấy áp lực, thật ra cô vẫn luôn không thực sự có cảm giác bà ngoại đã qua đời.

Sống ở nước ngoài còn có thể tự lừa chính mình, nhưng mà sau khi về nước sợ là phải buộc bản thân chấp nhận sự thật này.

Mỗi khi đến gần thời điểm thương tâm này, đều là thời gian Lâm Kiến Bạch phải hoàn thành luận văn.

Lâm Kiến Bạch lấy ra máy tính xách tay, bên trong có một ít tài liệu chuyên ngành, chọn đọc tài liệu để giải quyết loại tâm trạng thống khổ này nghe có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng đây thực sự là cách cô thường sử dụng, đến khi thực sự đắm chìm vào, đi vào trạng thái tập trung, hiện thực thống khổ quanh thân như biến mất trong thời gian ngắn.

Lâm Kiến Bạch không nhớ rõ hôm qua mình đã ngủ mấy tiếng, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, mới phát hiện tối qua cô đã nằm trên sàn nhà một đêm, máy tính vẫn bật, tài liệu còn dừng lại ở chỗ tối qua đọc, vội đứng dậy đi tắm để thanh tỉnh một chút, bong bóng nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cũng không thể để trước khi về nước liền bị cảm cúm, bị cảm cúm mà ngồi máy bay hơn mười giờ thì thật không thoải mái, Lâm Kiến Bạch thầm nghĩ, nhào tới trên giường liền ngủ.

Cứ như vậy trời đất tối tăm mà qua mấy ngày, thỉnh thoảng dậy nấu cơm ăn cơm đọc luận văn, bệnh cảm cúm cũng tốt lên không ít, Lâm Kiến Bạch cũng nhẹ thở ra một hơi.

Đương nhiên nếu cô thật sự bị cảm, thật sự cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng là xã hội hiện đại, xác suất tử vong do cảm cúm quả thật tương đối thấp.

Bất quá từ trước đến nay Lâm Kiến Bạch làm việc theo tôn chỉ thêm một việc không bằng bớt một việc, có thể không là phiền người khác sẽ không làm phiền người khác, cho dù người này chính là bản thân cô.

Thu dọn hành lý ổn rồi, ở Mĩ học Tiến sĩ rồi sau đó học trên Tiến sĩ, ngây người cũng rất nhiều năm, kết quả thu dọn hành lý xong cũng ra một va li to nhưng tuyệt đối không nặng.

Tính cách của Lâm Kiến Bạch không đa sầu đa cảm, cũng không phải người dễ bị lung lạc, bạn bè cũng không có nhiều lắm, biết cô về nước mà có thể bớt thời giờ đi đón cô thì lại càng không có, miễn cưỡng mà nói thì Trần Vu Uyên cũng tính là một cái, chỉ là bọn họ đã là tuyệt đối không thể, đương nhiên sẽ không phải phiền toái người khác. Cho nên Lâm Kiến Bạch một mình kéo một cái va li to, trên lưng đeo một túi hành lý đơn giản, liền bước lên hành trình về quê.

Đeo tai nghe chống ồn, mười mấy tiếng trên máy bay cũng không quá khó để chịu đựng.

Chính là có một vị đại thúc người nước ngoài ngồi ghế bên cạnh, thật sự là nói hơi nhiều, còn cầm một cái di động trong tay, phát trực tiếp cùng quay hình liên tục, rất nhiều lần không cẩn thận quay cả Lâm Kiến Bạch vào camera.

Nên không phải ấn tượng cổ hủ, nhưng mấy năm nay quả thật rất ít thấy người không có chừng mực như thế này, sau khi phản ánh, vị đại thúc mới chú ý.

Lâm Kiến Bạch cũng biết vị đại thúc này tên Jack, cùng tên với nam chính trong bộ phim Titanic mà hồi bé cô đã xem qua, hằng năm ở tại Trung Quốc, sử dụng tài khoản Blibli tên Jack ở Trung Quốc, thịnh tình không thể chối từ nên Lâm Kiến Bạch theo hướng dẫn của Jack đại thúc tải xuống Blibli, cũng theo dõi tài khoản này, dựa vào xem tài khoản mà tiêu khiển không ít thời gian đi đường.

Jack sống ở Trung Quốc, đi khắp nơi trên cả nước. Lần này là thăm người thân ở nước Mĩ trở về, định ở lại Hải thành một thời gian.

Lâm Kiến Bạch nỉ non nói “Hải thành”. Thật là trung hợp, Hải thành là quê nhà mà cô đã lâu chưa trở về, từ lên miền Bắc học đại học đến đi du học ở Mĩ, tính ra trừ lần trước bà ngoại qua đời vội vàng chạy đi chạy lại, đã gần mười năm không có quay về thành phố này. Cũng không nói tới nhớ nhà, cô còn lâu mới đến cái tuổi đó, chẳng qua là loại cảm giác này thực kỳ diệu, tóm lại là có chút buồn bã. Đương nhiên tư vị muốn nói lại thôi này cô chưa bao giờ nói với người khác, càng không thể nói với vị đại thúc cùng đường mới quen này những thứ như nỗi nhớ nhà của người phương Đông được.

Đeo lại tai nghe, nhắm mắt không nói, vị đại thúc người nước ngoài xem như đã nhìn ra Lâm Kiến Bạch không có hứng thú nói chuyện, liền cũng không tiếp tục quấy rầy. Mới ngủ dậy, máy bay thế mà đã hạ cánh, hành trình này thoải mái hơn tưởng tượng.

Lâm Kiến Bạch nhỡ rõ lần đầu tiên cô ngồi máy bay đường dài là lúc năm nhất đại học đến Mĩ du học, khi đó nhận được offer của trường danh giá đã rất vui sướиɠ.

Bước lên hành trình xa lạ buồn chán rồi mới bắt đầu lo lắng, rất nhiều thủ tục đăng ký cô chưa từng tiếp xúc qua, một đường lo lắng vất vả cuối cùng cô cũng tới được nước Mĩ. Trong chớp mắt cô một mình học tập ở nước Mĩ này đã nhiều năm như vậy.

Có thể thấy được, đại đa số thời điểm, năng lực tiềm tàng của con người là vô hạn. Đương nhiên hiện tại cô thầm nghĩ tắm rửa một cái, rồi làm một giấc thật thoải mái.