Yến Hành cũng có cổ phần trong khách sạn này, vì vậy nhân viên xử lý rất nhanh, người quấy rối Tô Khuynh đã được tìm ra, hơn nữa khách sạn đã gọi cảnh sát. Yến Hành lại cùng người ở đồn cảnh sát chào hỏi, đồn cảnh sát đương nhiên biết phải xử lý thế nào. Đối với loại quấy rối này, nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nhưng khi vào đồn cảnh sát, tự nhiên có trăm cách tra tấn hắn.
Yến Hành cúp điện thoại, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Giữa phòng tắm và phòng một tấm kính mờ, phản chiếu dáng người uyển chuyển của Tô Khuynh, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt.
Cô gái xõa tóc dài, vươn tay bóp sữa tắm bôi lên ngực, lưng, eo, sau đó là khe sâu giữa hai chân ... Yến Hành ở bên ngoài nhìn thấy dường như Tô Khuynh đang gãy đầu ra hiệu với anh.
Nhưng mà anh hiểu rõ cô gái nhỏ thuần khiết như thế nào, không thuần khiết chính là bản thân mình.
Tiếng nước ngừng lại, Yến Hành biết cô lập tức sẽ ra ngoài, định thần lại, hướng mắt về màn hình máy tính đọc tài liệu.
Chờ một hồi, chỉ nghe thấy trong phòng tắm vang lên một tiếng “Á”, Yến Hành vội vàng chạy tới cửa phòng tắm hét lớn: “Tiểu Khuynh, con sao vậy?”
Bên trong truyền ra tiếng khóc của Tô Khuynh: “Chú…cháu không cẩn thận trượt chân rồi…."
Yến Hành nghe thấy, lại nghĩ đến vết thương vừa mới hồi phục không lâu của Tô Khuynh, trong lòng lo lắng không yên, vừa nói “Chú vào đây” vừa mở cửa.
Quả nhiên Tô Khuynh đang ngồi trên mặt đất, khoác hờ hững chiếc áo tắm.
Yến Hành lao đến trước mặt cô, giữ lấy mắt cá chân phải bị thương trước đây của cô nhìn kiểm tra, lại hướng lên nắn chân nhỏ mịn màng mảnh mai của cô gái. Tô Khuynh sợ nhột, vặn vẹo để anh không chạm vào, người đàn ông lại không để cô né tránh, khẳng định không bị thương lần thứ hai, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên lại trực tiếp choáng váng.
Tô Khuynh tắm xong chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, thắt lưng chưa kịp buộc chặt đã té ngã, vừa nãy trong lúc giằng co sớm đã tuột ra rồi.
Dưới chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh là xương quai xanh mảnh mai, hai bầu vυ" trắng như tuyết run rẩy đứng lên, hoa anh đào trên đỏ tươi đầy du͙© vọиɠ, được điểm lên hai giọt nước lau chưa khô.
Bên dưới chiếc bụng phẳng lì là một hang động màu hồng bí ẩn, Yến Hành không khỏi nhớ lại lần chạm đầu ngón tay vào.
Phát hiện ánh nhìn sâu thẳm của người đàn ông, Tô Khuynh xấu hổ kẹp chặt hai chân thẳng tắp của cô, sắc mặt đỏ bừng, cô quay đầu đi, không dám nhìn mặt người đàn ông.
Nhìn thấy người đàn ông hồi lâu vẫn không nhúc nhích, Tô Khuynh vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại đẩy đẩy ngực người đàn ông, thì thầm nói: "Chú ..."
Yến Hành hoàn hồn, tiến lại gần khuôn mặt ửng hồng của Tô Khuynh, chạm vào trán cô, để cô nhìn mình, nhỏ tiếng cười nói: “Bé cưng đẹp quá, chú nhất thời nhìn đến ngây người.”
Tô Khuynh nghe thấy càng thêm ngại ngùng, dứt khoát ôm lấy cổ người đàn ông vùi mặt vào ngực cũng không ngẩng đầu lên nữa.
Yến Hành thấy vậy trầm thấp cười, Tô Khuynh cảm nhận được l*иg ngực anh rung động, tức giận dùng nắm đấm nhỏ mà đấm anh.
Người đàn ông cũng không tức giận, dùng bàn tay to lớn bao bọc lấy nắm đấm của cô gái, bế cô lên, đi về giường.