Chương 15: Trầm luân đế huyết kiếp
Mùi gỗ đàn hương bay ra từ chiếc lư vàng thơm nức mũi, toàn bộ tẩm cung đều chìm trong bầu không khí lạ lùng. Hôm nay là ngày thứ tư kể từ đại điển phong hậu, Linh Thủy Y đột nhiên tới Chiêu Dương cung, cho lui tất cả nô tài, chỉ còn ta và nàng ngồi im lặng trước bàn đá cẩm thạch. Nàng nhìn ta thật lâu, rốt cục mở miệng nói chuyện, "Chúc mừng cô, ba ngày nữa chính thức được tấn phong quý phi."
Nghe xong, tay của ta run lên, đánh rơi chén trà, tiếng rơi vỡ khiến Lan Lan và U Thảo đang canh giữ ngoài cửa kinh ngạc chạy vào, đề phòng nhìn chằm chằm Linh Thủy Y.
"Ai cho các ngươi vào? Đi ra!" Ta thấp giọng quát, các nàng đăm chiêu nhìn nhau một lúc, sau đó mới lui ra.
Ta lạnh lùng nhìn Linh Thủy Y, "Sao ta không biết?"
"Hôm qua Hoàng Thượng đã chuyển thánh chỉ đến tẩm cung của ta để đóng kim ấn. Chuyện lớn như vậy, cô không biết?" Nàng biến sắc mặt, tỏ vẻ không tin.
Bàn tay đang để trên bàn siết chặt thành nắm đấm, lửa giận lan thẳng từ ngực lên đầu, Liên Thành, không thể tin nổi ngươi lại giở trò sau lưng ta. Ta đã giải thích rõ ràng với ngươi, vậy mà ngươi lại cố ý sắc phong ta làm phi, ngươi đang ép ta!
Nghĩ đến đây, ta liền ngồi bật dậy, nhưng lại bị Linh Thủy Y giữ tay. Nhìn vào mắt nàng, dường như nàng đã tin ta không hề biết chuyện.
"Ta muốn đi tìm hắn." Ta rút tay về, giận không thể át.
"Nếu Hoàng Thượng giấu cô, nghĩa là đã hạ quyết tâm sắc phong cô làm phi, bây giờ cô không gặp được ngài đâu." Nàng nhẹ giọng nhắc nhở, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ tiếc hận, "Cô thật sự không muốn làm nữ nhân của Hoàng Thượng? Ta còn nghĩ cô sẽ rất vui vẻ cơ đấy."
"Trước nay ta chỉ coi hắn là tri kỷ, là người bạn để dốc bầu tâm sự. Ta đã nghĩ hắn sẽ tôn trọng quyết định của ta, nào ngờ..." Ta thả lỏng nắm đấm, tâm tư rối bời.
Linh Thủy Y cười nhẹ, "Nếu cô thật sự không muốn, ta có thể giúp cô chạy trốn lần nữa." Vừa dứt lời, ta liền thấy nàng nở một nụ cười lạnh.
Ta cũng cười lạnh đáp lại, biết rõ lời này có thâm ý khác. Nàng tốt bụng vậy ư? Ta không tin, "Vì sao? Cô không sợ hắn trách phạt?"
"Chỉ riêng việc ta là hoàng muội của tiên đế, Hoàng Thượng sẽ không dám làm gì ta." Đôi mắt nàng tràn ngập tự tin, "Lý do ta giúp cô cũng giống lần trước, bởi vì ghét cô, ghét cô chiếm hết trái tim của Hoàng Thượng, tình yêu của Hoàng Thượng. Từ khi cô xuất hiện, trong mắt Hoàng Thượng chỉ có cô, không thèm để ý đến sự tồn tại của ta." Nói tới đây, nàng đã rưng rưng rơi lệ, ánh mắt mơ màng lộ ra đau khổ tột cùng, nếu ta là nam tử, tất nhiên sẽ động lòng, nhưng ta không phải nam tử.
"Cô không yêu Hoàng Thượng, ta xin cô hãy rời khỏi nơi này, từ nay ta sẽ chăm lo cho ngài." Nàng nắm chặt tay ta, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, chỉ chốc lát sau đã trở nên lạnh lẽo. Nhưng ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng khóc.
Nàng thấy ta im lặng, đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, khẩn cầu: "Van xin cô, ta lấy thân phận hoàng hậu Dục Quốc, công chúa Biện Quốc, van xin cô rời đi."
Ánh mắt ta dần ảm đạm, nhìn thẳng vào mắt nàng, trong veo như nước, trầm tư hồi lâu, "Được, ta đồng ý." Vừa dứt lời, nàng liền nhoẻn miệng cười, ta lại nói tiếp: "Nhưng cô phải lấy giúp ta một thứ từ tay Liên Thành, nếu không lấy được, ta nhất quyết không đi."
Giờ sửu hôm sau, Linh Thủy Y mặc y phục đen dạ hành, nhảy vào tẩm cung từ cửa sổ phía sau. Phản ứng đầu tiên của ta chính là - nàng có võ công. Ta thật sự không ngờ được, một công chúa có vẻ ngoài nhu nhược mảnh khảnh lại có võ công tốt như vậy.
Nàng đưa bản tấu chương vàng óng mà có chút cổ xưa cho ta, "Cô xem đi, có đúng là thứ cô cần không?"
Tiếp nhận nó, mở ra, bên trong viết mấy chữ rõ ràng: "Phan Ngọc là tình yêu của nhi thần", ta gật gật đầu, cất nó vào vạt áo.
Linh Thủy Y tới bàn trà, tự rót cho mình một ly bích loa xuân, một ngụm uống cạn, "Yêu cầu của cô, ta làm được, vậy chuyện cô hứa với ta, cô cũng phải làm được." Nàng lấy một tấm giấy từ trong vạt áo đưa cho ta, "Đây là bản đồ hoàng cung, cô nhìn kỹ đi."
"Hoàng cung có bốn cổng chính, Ngọc Hoa môn nằm ở phía bắc, là nơi canh gác lỏng lẻo nhất. Giờ dần mỗi ngày sẽ có người vào cung thu gom chất thải chuyển ra ngoài, ta đã mua chuộc hai người. Chỉ cần cô thế chỗ được một trong hai người đó mà thần không biết quỷ không hay, cô có thể bình yên rời đi. Ra cung cô sẽ thấy một con đường lớn, đó là đường tới Biện kinh, nhưng cô không thể lộ mặt, vậy nên phải đi theo con đường khác đến ngoại thành phía bắc. Ta sẽ phái người chờ cô ở đó, đưa cô tới chỗ an toàn, qua ngoại thành cô sẽ được an toàn." Nàng sợ ta không hiểu, tỉ mỉ phân tích tuyến đường chạy trốn, quả thật kế hoạch hoàn hảo không chỗ sơ hở.
Sau đó nàng còn cho ta một gói mê hương để đối phó Lan Lan và U Thảo, một bộ y phục nam cho ta chạy trốn, "Giờ dần ngày mai, nhớ kỹ, bỏ lỡ nó cô sẽ không thoát được đâu."
Ta cất đồ xong xuôi, nghiêm túc gật đầu, "Cảm ơn." Cẩn thận dõi mắt theo nàng, chỉ sợ sẽ bỏ qua những thay đổi cảm xúc rất nhỏ.
"Ta nói rồi, ta không giúp cô, chỉ tự giúp chính mình thôi." Nàng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nét mặt lại tố cáo hết thảy, nàng đang đắc ý.
Ta ngồi yên trước bàn ngây người hồi lâu, ánh mắt vẫn dừng trên ô cửa sổ Linh Thủy Y rời đi, cánh cửa kẽo kẹt trong gió, mà trái tim ta cũng lắc lư không ngừng. Rốt cuộc có nên đi hay không? Nếu không đi, nhất định Liên Thành sẽ phong ta làm phi; Nếu đi, đây rất có thể là âm mưu của Linh Thủy Y.
Dù sao hai năm trước, ta đã phát hiện một bí mật không thể cho ai biết.
Ngày ấy đứng ở thư phòng Thính Vũ Các lật xem Kinh Thi, đúng lúc đưa mắt nhìn ra ngoài, ta bắt gặp một đôi nam nữ đang hôn môi nồng nhiệt sau núi giả ở biệt uyển, bọn họ không phải ai khác, chính là Linh Thủy Y và Liên Dận. Giây phút ấy ta liền hiểu được, vì sao khi mới gặp Liên Dận, ta lại muốn trốn tránh ánh mắt của hắn, có lẽ ngay từ đầu, hắn đã có sát ý với ta.
Sau khi phát hiện chuyện này, ta lập tức sai người chặn cửa sổ, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn tồn tại bốn phía. Ta không phải người nhiều chuyện, vậy nên mỗi lần gặp Liên Thành, lời đã đến khóe môi nhưng vẫn cố nuốt về. Mà nay Linh Thủy Y đột nhiên yêu cầu ta rời đi bằng mọi giá, ai biết nàng có gϊếŧ ta dọc đường hay không, chết thảm trong rừng cũng không ai nghi ngờ đến nàng. Nhưng nếu không đi, tương lai sẽ không còn cơ hội.
Ta nắm chặt chén ngọc, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đầu ngón tay cũng bắt đầu đau đớn. Ta phải đi, hơn nữa đi ngay trong hôm nay.
Cây ngô đồng đón mưa, cây tùng xanh ngạo nghễ đứng thẳng, sương mù bao phủ lúc bình minh.
Ta làm theo lời Linh Thủy Y, rời khỏi hoàng cung rất dễ dàng, chẳng qua hành động trước một ngày, hy vọng nàng sẽ không đoán được. Nếu không, ta sẽ khó tránh khỏi tai họa.
Khu rừng u tối đến buồn thương, cây cối rậm rạp, gập ghềnh dốc đá, quả thật vô cùng bí ẩn. Nếu nàng thật sự ra tay với ta ở đây, e rằng sẽ không ai biết. Mà nếu ta thoát được nơi này, liệu phải bước theo con đường nào? Dục Quốc, sợ là không ở được nữa, chẳng lẽ ta phải về Hạ Quốc?
"Liên Dận, chàng đoán đúng rồi, quả nhiên cô ta đi trước một ngày." Vài người đột nhiên đứng chặn phía trước không xa, người vừa lên tiếng là Linh Thủy Y – vẫn đang mặc y phục đen dạ hành, đứng cạnh là Liên Dận với nụ cười âm hiểm, phía sau còn bốn người nữa cầm đại đao nhìn ta chằm chằm.
Linh Thủy Y tiến lại gần, ta lập tức lui về sau mấy bước, "Ta đã đi, các ngươi còn không muốn buông tha ta?"
"Cô thấy rồi, đúng không?" Cô ta nhìn ta bằng ánh mắt lạnh buốt, tràn ngập sát ý. Lần đầu tiên ta thấy cô ta như vậy, có lẽ đây mới là Linh Thủy Y chân chính.
"Nếu ta muốn nói, Liên Thành đã phế cô từ lâu rồi." Vừa dứt lời, cô ta liền ngây ngẩn, ta chớp thời cơ bỏ chạy thật nhanh. Nhưng nhìn qua tình hình hiện giờ, ta sẽ không thoát được, chẳng lẽ ta phải bỏ mạng thế này sao?
Một bóng đen bay vυ"t qua đỉnh đầu, ta còn chưa nhìn rõ là ai, cổ đã bị bóp chặt. Hít thở bắt đầu khó khăn, không khí như bị ai lấy mất, ta đau khổ tuyệt vọng nhìn khuôn mặt dữ tợn của Linh Thủy Y, hai tay bất giác nắm chặt.
"Ta rất tò mò, cô có gì mà Liên Thành mê luyến đến vậy, nhờ khuôn mặt khuynh thế tuyệt mỹ này ư?" Cô ta cầm một con dao găm sáng lóa cứa lên mặt ta, đau đớn lẫn với mùi máu tươi khiến ta muốn nôn mửa, "Nếu ta hủy hoại khuôn mặt này, liệu Liên Thành có yêu cô nữa không?" Lại cứa thêm một nhát nữa.
Ta cắn chặt môi, quật cường không chịu kêu một tiếng, mặc con dao găm của cô ta cứa tới cứa lui trên mặt.
"Rất muốn lấy gương cho cô soi thử dung mạo mình lúc này, xấu khủng khϊếp." Máu chảy dọc từ mũi dao xuống cổ tay của Linh Thủy Y, làm mắt ta đau đớn.
"A!!!" Ta hét to một tiếng, không biết lấy sức lực ở đâu ra, gỡ được tay Linh Thủy Y khỏi cổ mình. Cô ta không nghĩ ta lại hành động bất ngờ như vậy, lảo đảo ngã xuống đất, mà ta cũng không hơn gì, lảo đảo đổ ra sau, nhưng lại không ngã xuống đất như mong đợi, mà hẫng một cái, lăn xuống sườn núi gập ghềnh.
Ta sắp chết ư? Chết trong khu rừng hoang tàn vắng vẻ, không ai hay biết? Nếu cứ thế rời đi kiếp phù hoa trần thế này, ta sẽ không cần đắn đo mâu thuẫn, đánh mất lý trí của mình. Bóng tối bao trùm lấy ta, đau đớn cũng rút sạch suy nghĩ của ta.