Chương 30: Anh đừng hiểu lầm, là nước mắt cảm động của hạnh phúc.

Đầu tiên là đưa thuốc rồi lại nấu cơm cho ăn, Đường Hiểu cảm thấy được tràn đầy tình yêu và lòng tốt quay xung quanh. Loại tình yêu đặc biệt này như nước lũ phá tan phòng tuyến bởi vì bị bệnh mà trở nên càng yếu ớt của cô, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Đường Hiểu nhanh chóng cầm cái chén lên che khuôn mặt lại nhưng cô làm sao cũng không thể khống chế bản thân lại được, đến cuối cùng là vừa ăn vừa khóc.

Triển Diệp cho rằng cô gái nhỏ rất đói, bộ dáng bưng chén lùa cơm trong rất buồn cười và : “Em ăn chậm thôi.”

“Ừ.”

Đường Hiểu không khống chế được và giọng nói trả lời cũng trở nên nghẹn ngào.

Lúc này Triển Diệp mới phát hiện không đúng, hắn nhìn thấy bộ dáng nước mắt rơi đầy của Đường Hiểu và cau mày hỏi: “Tại sao em khóc?”

Đường Hiểu dùng tay lau mặt, “Anh đừng hiểu lầm, là nước mắt cảm động của hạnh phúc.”

Triển Diệp cảm thấy khó hiểu và liếc mắt nhìn Đường Hiểu chờ giải thích.

Đường Hiểu khôi phục cảm xúc và một lần nữa nở nụ cười, “Trước kia em bị bệnh phần lớn thời gian đều ở một mình, khi khó chịu không muốn di chuyển nên đừng nói là nấu cơm và em chỉ nhịn đói trôi qua mà thôi. Chỉ có thật sự chịu không nổi mới có thể một mình đi bệnh viện.”

“Vừa mới bắt đầu nhìn thấy người khác có người ở bên cạnh thì cảm thấy bản thân lẻ loi một mình rất thảm, sau đó thì cũng chậm rãi thành thói quen. Thậm chí còn cảm thấy bản thân rất ghê gớm, có phải em rất trẻ con không?”

Có thể nghe ra được cô cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để kể lại quá khứ không nhẹ nhàng.

Dăm ba câu nhưng đã kể lại đau xót bất tận.

Trời cao cho cô vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại chưa cho cô cuộc sống ngọt ngào.

Ở những ngày cực khổ kia cô dùng vẻ ngọt ngào xinh đẹp của mình chữa khỏi người khác, chỉ có duy nhất bản thân là không chữ khỏi.

Xinh đẹp ngọt ngào là ưu điểm không đáng nhắc tới ở trong tất cả ưu điểm của Đường Hiểu.

Triển Diệp phát hiện cô có rất nhiều phẩm chất càng sáng lấp lánh hơn: Kiên cường, tự lập, tỉnh táo, biết thấy đủ, chu đáo, chuyên nghiệp……

Cô thật sự là một cái bảo tàng!

Đường Hiểu cũng không rõ ràng nội tâm đang hoạt động của Triển Diệp, sự im lặng của hắn khiến cho cô hiểu lầm vì vậy nhanh chóng giải thích: “Một đoạn này không cần phát sóng. Em không phải cố ý kể thảm, chỉ là bị bệnh nên hơi ra vẻ một chút.”

Trưởng thành sớm nên rất dễ mẫn cảm khiến người khác cảm thấy đau lòng, Triển Diệp vỗ nhẹ lưng của cô và chân thành nói: “Em chỉ là kể lại chuyện mà trước kia bản thân từng trải qua mà thôi, tại sao có thể nói là kể thảm chứ? Huống chi em thật sự rất ghê gớm!”

Đường Hiểu rất vất vả mới ngừng khóc nhưng hốc mắt lại đỏ lên, những điều cô nghẹn ở trong lòng rốt cuộc cũng nói ra. Những cố gắng yên lặng cũng đã được khẳng định.

Đường Hiểu uống sạch sẽ một ngụm cháo cuối cùng, sau đó ợ một cái và thành công chọc cười bản thân và Triển Diệp.

Cô thở dài, “Thầy Triển, anh cưng chiều tôi như vậy. Nếu tôi sinh ra cảm giác ỷ lại với anh thì phải làm sao đây.”

“Vậy làm nũng với tôi nhiều hơn đi.” Triển Diệp chỉ bả vai của mình, “Là nó không đủ dày rộng sao?”

Lời nói tuy có ý nói giỡn nhưng biểu cảm của hắn rất chân thành, không giống như là lời nói khách sáo khi tham gia chương trình.

Triển Diệp tiếp tục nói: “Sau này có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, đừng một mình cố gắng chống đỡ.”

Đường Hiểu một mình chiến đấu mười mấy năm, rốt cuộc gặp được người mà cô có thể ỷ lại.

Cô nhìn Triển Diệp chăm chú và cảm thấy bóng dáng của hắn cao lớn vĩ đại.

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Triển Diệp đứng dậy mở cửa và một đám người chen chúc đi vào.

Chị Daisy nhỏ giọng hỏi: “Đường Đường tỉnh chưa?”

Triển Diệp ra hiệu bằng tay, “Vào đi.”

Đường Hiểu hỏi bằng giọng nói khàn khàn: “Thầy Triển, là ai tới vậy?”

Thư Nhân ôm một cái rổ đi ở phía trước, “Đường Đường, chúng ta tới thăm bệnh.”

Sở Hàng Nhất đi theo ở phía sau và hỏi han ân cần: “Tại sao đi quay phim về mà đã bị bệnh rồi, bây giờ cô có đỡ hơn chút nào không?”

Đường Hiểu đánh lên tinh thần, “Tôi đã ngủ một giấc, sau đó ăn cháo xong nên bây giờ thấy đỡ hơn rồi.”

Nghệ sĩ hài đặt hai hộp thuốc bổ lên trên đầu giường của Đường Hiểu, “Nghe thầy Triển nói giọng nói của em không được thoải mái, cái này dùng rất tốt.”

Đường Hiểu vội vàng nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh.”

Đúng lúc này ca sĩ cũng chen vào nói: “Tuy rằng tôi không có mang quà đến thăm bệnh nhưng nếu Đường Đường yêu cầu thì tôi có thể hát ru cho em ngủ.”

Ở trong tiếng cười của mọi người chị Daisy không hề lưu tình mà phá đám, “Vậy còn bằng thầy Triển đâu. Giọng hát của cậu đầy kỹ xảo nhưng của thầy Triển tràn đầy tình cảm.”

Lại một trận tiếng cười vang lên, nhưng Đường Hiểu lại cảm động muốn khóc.

Cô cho rằng bản thân đã quen với cô đơn, bây giờ vậy mà bắt đầu cảm thấy lưu luyến với tiếng người ồn ào.

Cô mím môi cố gắng nhịn khóc, Đường Hiểu hít hít cái mũi, “Hôm nay thật sự đặc biệt cảm ơn mọi người, tôi có tài đức gì chứ?”

Chị Daisy: “Cảm ơn cái gì chứ, chúng ta chính là bạn cùng phòng.”

Thư Nhân: “Đúng vậy. Em đơn phương tuyên bố Đường Đường chính là đoàn sủng của chúng ta.”

Sở Hàng Nhất & ca sĩ: “Đồng ý!”

Một lúc lâu không nói chuyện Triển Diệp bước lên phía trước, “Mọi người, chúng ta giải tán đi. Bây giờ Đường Đường còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Một lúc sau, náo nhiệt quay về im lặng. Triển Diệp bưng mâm đồ ăn lên và đi ra ngoài, “Tôi đi rửa chén và thuận tiện tắm rửa một cái.”

Đường Hiểu một lần nữa quay về ổ chăn, “Cảm ơn thầy Triển, chúc anh ngủ ngon.”

Nhưng Triển Diệp vừa rời khỏi một lúc thì chuông điện thoại của hắn bắt đầu reo lên.

Đường Hiểu vốn dĩ không muốn phản ứng nhưng mà nó vang lên liên tục không ngừng, cô bất đắc dĩ đứng dậy xem xét vậy mà thấy trên màn hình có ghi tên Diêu Lam......