Chương 33: Vậy Thu Tiền Đặt Cọc Trước Đã

Chương 33: Vậy thu tiền đặt cọc trước đã

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

“A...” Toàn thân Khương Đường nhảy bật lên, hai chân giao nhau quấn lấy eo anh, bụng nhỏ dán chặt cọ xát vào đối phương.

Quá nhiều nước, nóng hầm hập tưới lên lòng bàn tay Tiêu Tắc.

Ngón tay cái tiếp tục xoa ép âm đế, lòng bàn tay dùng biên độ khẽ khàng vỗ lên miệng huyệt ướt đẫm, tiếng nước bạch bạch vang lên bên tai hai người.

“Đợi một lát.” Khương Đường cong lưng ra đằng sau, run rẩy dữ dội, giọng nói cũng run theo: “Dừng một lát, như vậy... Quá nhiều... Tôi không chịu được...”

“Chịu được.” Tiêu Tắc há to miệng nuốt vυ", kéo người quay lại, móng tay cọ qua âm hạch: “Nhiều nước như vậy, không sao đâu.”

Ngày thường cô đã nhanh ẩm ướt rồi, nhưng hôm nay lại nhanh hơn bình thường. Tiêu Tắc ban đầu còn hơi giật mình, không ngờ được vào lúc này cô lại nhạy cảm như vậy, sau đó không hiểu sao anh lại thấy hưng phấn.

Dâʍ ɖị©ɧ tràn ra ngoài như nước suối, Khương Đường lo cho băng vệ sinh vừa sợ vừa gấp, lung tung đẩy người đàn ông đang đè lên người mình: “Anh đứng dậy đi, tôi muốn đi toilet.”

“Muốn tiểu ra sao?” Cuối cùng anh cũng chịu buông núʍ ѵú sưng đỏ không chịu nổi kia ra, rướn lên cắn môi cô: “Tôi nói rồi, tôi mua được khăn trải giường, cũng mua được cả giường.”

Anh rất muốn nhìn xem khi cô sướиɠ đến mức độ mất khống chế thì sẽ như thế nào.

“Không phải!” Đôi mắt Khương Đường sũng nước, giống như sắp rơi nước mắt vậy, cô trốn tránh môi lưỡi dây dưa vội vàng mở miệng: “Tôi sợ băng vệ sinh không chịu được.”

Cuối cùng anh cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn cô, trong đôi mắt hoa đào còn chưa tan hết tìиɧ ɖu͙© lại lộ ra vẻ nghi ngờ: “Có nghĩa là sao?”

Thử hai lần vẫn không thể tránh thoát được, Khương Đường quay về nằm liệt trên giường, ôm tâm tư bất chấp tất cả thả lỏng hô hấp: “Quá nhiều chất lỏng, có lẽ băng vệ sinh sẽ trượt ra.”

Nói xong lại cảm thấy thật hoang đường, đây là kiểu đối thoại gì vậy trời.

Cảm giác thô ráp chọc vào miệng huyệt, gảy hai lần, cảm giác tê dại gần như luồn lên tận xương cùng.

Sức nặng trên người biến mất, nụ hôn ẩm ướt tinh tế dày đặc rơi xuống cổ, Khương Đường rên hai tiếng hừ hừ, nghĩ đột nhiên sao anh lại dịu dàng như vậy, có lẽ là sắp buông ra rồi.

Anh lại gặm cắn xương quai xanh của cô, đầu lưỡi dọc theo khe hở giữa hai vυ" chạy thẳng xuống dưới, chậm rãi chạm đến rốn, giống như trêu chọc đâm vào hai cái, lưu luyến đảo quanh bụng nhỏ, để lại dấu vết nước bọt mờ ám.

Đợi Khương Đường ý thức được nguy hiểm thì đã quá muộn rồi.

“Cậu làm gì vậy?”

“Tôi cho chị nhìn xem có ra được hay không.” Anh nói rất thản nhiên, con ngươi đen sẫm vạch trần du͙© vọиɠ thật sự: “Sợ gì chứ, cũng không phải tôi chưa nhìn thấy bao giờ, hôm thứ bảy chính chị tự đẩy ra cho tôi nhìn mà, không phải sao.”

Khương Đường nóng nảy, liều mạng co rút bụng dưới và huyệt nhỏ, vươn tay đẩy tóc anh ra: “Đừng làm loạn, hôm nay thật sự không được đâu.”

Người đàn ông không để ý đến cô, không nói câu nào tách hai cẳng chân non mịn ra nhìn thật cẩn thận, chóp mũi để sát vào âm đế hít ngửi.

Thơm, tanh, ngọt, hầu kết di chuyển lên xuống.

“Tiêu Tắc!” Khương Đường thét chói tai, mặt đỏ đến mức sắp chảy máu.

Thật ra cô đã nhìn thấy, giữa hai chân mình ngoại trừ dâʍ ɖị©ɧ trong suốt ra không còn gì nữa, nhưng cảm giác cấm kỵ về mặt thần kinh cũng không hề giảm bớt chút nào.

“Đã nói không cắm vào.” Giọng nói của anh khàn đặc khác thường: “Dươиɠ ѵậŧ lẫn đầu lưỡi đều chưa cắm vào, chị, định bồi thường tôi thế nào đây?”

Hơi nóng gần gũi phun lên khe thịt và âm hạch, huyệt nhỏ không an phận mấp máy, cô cố hết sức mình kẹp lại thật chặt, cơ bắp gần như run lên.

Giọng nói của cô run rẩy: “Lần sau cậu muốn làm thế nào thì làm.”

Nghe rất mê người.

Tiêu Tắc lại nhếch môi: “Vậy lần sau tự chị dang hai chân ra đút cho tôi ăn?”

“Được.” Chỉ cần có thể để anh buông ra trước đã, rồi làm thế nào cũng được.

Đôi mắt hoa đào của người đàn ông híp lại: “Tôi thu tiền đặt cọc trước vậy.”

“Tiêu Tắc cậu định a a...”

Âm đế sưng đỏ bị người đàn ông ngậm vào miệng, mυ"ŧ thật mạnh, đầu lưỡi quét qua quét lại, rồi lại ấn mạnh xuống.

Kɧoáı ©ảʍ khổng lồ bao phủ, kí©h thí©ɧ khiến Khương Đường nghẹn ngào rên lên khe khẽ, mấy hơi thở còn nghẹn trong cổ họng không thở ra được, toàn thân run rẩy giống như người chết đuối vậy.

Trước mắt mơ hồ trắng xóa, động tác nắm tóc người đàn ông của cô từ chống đẩy biến thành sờ mó an ủi.

Quai hàm bị nước của cô làm cho dính nhớp, lửa dục nhất thời lại càng bốc cao hơn nữa. So với việc ngậm hạt đậu nhỏ mυ"ŧ vào liếʍ láp, Tiêu Tắc lại càng muốn ngậm lấy toàn bộ âʍ ɦộ của cô, đầu lưỡi chặn lấy miệng huyệt đang chảy nước róc rách, sau đó chọc vào bên trong, khiến huyệt của cô cũng nếm thử nước bọt của chính mình.

Thân thể cực kỳ nhạy cảm, rốt cuộc Khương Đương cũng không kiềm chế được nữa, khi anh ngậm lấy âm đế cắn nhẹ, cô đã cao trào.

Vừa cao trào vừa không quên kẹp chặt miệng huyệt, càng co rút lại càng tăng thêm kɧoáı ©ảʍ, giày vò khiến cô giống như phát điên vậy.

Tiêu Tắc lại nâng tay lau cằm, hất mạnh sang, bắn lên ga trải giường từng vệt lốm đốm.

Khương Đường nằm trong lòng anh thở hổn hển rất lâu mới tỉnh táo lại, cắn một cái thật mạnh lên ngực anh cho hả giận, nếm được mùi máu nhàn nhạt mới đẩy anh ra: “Tránh ra, tôi muốn đi tắm.”

“Có cần giúp một tay không?”

Cũng may bây giờ đang ở trong phòng tắm, cô không phải lo lắng sẽ làm bẩn khăn trải giường.

Khương Đường đương nhiên hiểu anh đang suy nghĩ gì, liếc mắt sang ngang.

Ấy.

Dươиɠ ѵậŧ càng cứng hơn nữa rồi.

Kéo qυầи ɭóŧ lên, Khương Đường khép chân lại chạy vào nhà tắm, nhìn thấy giữa hai chân mình vẫn thoải mái sạch sẽ như trước, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà ngày đầu tiên không đến mức “thế nước ào ạt”.

Lại rửa sạch thay băng một lần nữa. Qυầи ɭóŧ ướt đến mức độ có thể vắt ra nước, chắc chắn không thể mặc được nữa rồi, Khương Đường cũng hết cách, gắng gượng mặc áo sơ mi nhăn nhúm dính đầy chất lỏng không rõ là gì kia, quay lại phòng ngủ.

Tiêu Tắc ghét bỏ cởϊ áσ sơ mi của cô, tìm chiếc mới cho cô mặc, ôm người nằm trên giường, bàn tay to trượt qua trượt lại xung quanh, sờ mó lúc có lúc không.

Tay anh nóng rực, rất thoải mái. Khương Đường thϊếp đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, dùng cùi chỏ chọc chọc vào người sau lưng: “Điện thoại của tôi.”

Ngủ với nhau nhiều lần, dường như cũng quen thuộc lẫn nhau, cô có thể thoải mái sai bảo anh.

Tiêu Tắc nhấc dươиɠ ѵậŧ đang ngẩng cao đi đến phòng khách cầm về cho cô: “Số lạ.”

Khương Đường mở mắt, ánh mắt quét qua dãy số trên màn hình, hơi nước trong mắt bị sự phức tạp rõ ràng thay thế.

Không cần hiện tên, chỉ cần nhìn dãy số cũng đã biết là ai rồi... Chu Ngang.

Anh ta không đổi số điện thoại.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi điện thoại di động quay về im lặng, bụng dưới mới trở nên râm ran đau.

Tiêu Tắc ngẩng đầu dậy, ánh mắt lướt theo góc nghiêng khuôn mặt cô hỏi: “Quen nhau sao?”

“Ừm.”

“Không muốn nghe máy à?”

Khương Đường úp màn hình điện thoại di động xuống, đẩy ra thật xa, xoay người áp vào l*иg ngực người đàn ông: “Không có gì để nói cả.”

Có lẽ vì thân thể không thoải mái nên con người cũng trở nên yếu ớt hơn bình thường, cũng có thể vì hôm nay anh đã cứu vãn lòng tự ái của cô, Khương Đường đột nhiên rất muốn tâm sự thêm mấy câu.

“Bạn trai cũ, năm năm trước đã ra nước ngoài, gần đây mới quay về.”

Bản thân cô cũng đã kiềm nén rất lâu, không nói rõ ràng với ai cả. Cô không muốn nghe thấy bọn họ nói những câu như: “Đã đoán được như vậy từ lâu rồi”, “Cho nên nói xứng đôi vừa lứa rất quan trọng” hay là “Đàn ông hai chân còn nhiều mà, lần sau tìm một anh cao to giàu có đẹp trai là được”, cũng không muốn bọn họ dùng ánh mắt nửa thương hại nửa nhìn đồ ngu ngốc để nhìn mình.

Tiêu Tắc ôm cô: “Muốn quay lại với chị sao?”

Khương Đường cười: “Không phải, có phải phim thần tượng đâu mà.”