Chương 32: Thổi Nhé Hay Là Liếʍ?

Chương 32: Thổi nhé, hay là liếʍ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Thân thể Khương Đường cứng đờ, theo bản năng kẹp chặt mông lại, quả thật ngăn được động tác của người đàn ông, nhưng đồng thời cũng càng kẹp ngón tay anh chặt hơn.

Tiêu Tắc dừng động tác, anh cũng không cầm thú đến vậy, vốn dĩ phần lớn chỉ muốn trêu chọc cô thôi.

Chẳng qua không muốn cô nằm trong vòng tay mình vẻ mặt bình tĩnh nói làʍ t̠ìиɦ thôi mà.

Suy nghĩ một lát, hàm răng cắn lên thịt mềm trên vành tai cô gái, đầu lưỡi khuấy động nói: “Muốn đến vậy sao? Đừng vội, thả lỏng một chút nào, dươиɠ ѵậŧ mà cắm thẳng vào sẽ bị xé rách mất.”

Khương Đường thả ra cũng không được, không thả cũng không xong, giương mắt lườm anh.

Nhưng anh lại thích nhìn vẻ mặt cô lúc này. Lông mi của cô rất dày, khi nhếch lên tự mang theo cảm giác quyến rũ, ánh lên con ngươi những vệt sáng nhiều màu đan xen, vừa nhìn sẽ thấy rất lạnh lùng, thật ra lại cực kỳ quyến rũ.

Cô trở nên bướng bỉnh, anh cũng không nghĩ đến chuyện chịu thua, hai người giằng co, ôm nhau nằm trong chăn, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Tiêu Tắc cảm thấy mình thật nhàm chán, ban đầu vốn dĩ không định làm gì hết, thành thật nói với cô như vậy là xong. Nhưng trong lòng lại có sự nóng nảy không nói thành lời, đang định mở miệng, đối phương lại lên tiếng trước.

“Đừng làm loạn.” Có lẽ vì thân thể không thoải mái, giọng nói của cô rất mềm mại, đôi tay leo lên cổ anh: “Tôi liếʍ cho cậu một lát, được không?”

Tay cô lạnh hơn ngày thường, giống như làn gió lạnh mơn trớn làn da, anh kích động đến mức nổi da gà. Vốn dĩ anh nên cảm thấy lạnh, nhưng xương cốt lại hơi mềm xuống.

Đôi mày kiếm của người đàn ông nhíu chặt lại, không nhận ra đang suy nghĩ gì.

Khương Đường thở dài, mυ"ŧ môi anh: “Tôi không thoải mái lắm, không thể liếʍ quá lâu, chỉ một lát, có được không?”

Hàm dưới Tiêu Tắc căng thẳng, đáy mắt đen tối mờ mịt. Đừng nói Khương Đường không nhận ra vui buồn của anh, ngay cả anh cũng không rõ được.

Giận là vì cô coi anh như kẻ não đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, giống như nếu cô không liếʍ anh, anh sẽ không quan tâm đến tình huống thân thể cô mà cưỡng bức cô vậy, nhưng lại vui vì tiếng được không kia, giống như đang làm nũng vậy.

Thấy anh không nói câu nào, Khương Đường tự quyết định, một tay thăm dò luồn vào quần người đàn ông, nắm lấy thứ đang nửa mềm xuống kia, nhẹ nhàng xoa nắn.

Thử thả mông ra, tuy rằng ngón tay thô dài kia vẫn không rời đi, nhưng anh cũng không có động tác gì nữa.

Anh nhanh chóng cứng lên, không bao lâu đã biến thành độ cứng và độ thô khi hai người làʍ t̠ìиɦ. Khương Đường thử vuốt ve mấy cái, thật sự động tác cũng không rõ ràng, tư thế này cũng không thoải mái, cô nhìn anh một cái, vùi vào chân trượt xuống bên dưới.

Tiêu Tắc lại xoay người kéo cô lại đè xuống bên dưới mình.

“A.”

Nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn, Khương Đường mới nhớ ra mình vẫn còn nắm chặt côn ŧᏂịŧ của anh, cúi đầu nhìn xuống, qυყ đầυ đã bị cô nắm đến mức thay đổi hình dạng.

Cô vội vàng buông ra, dừng lại một lát, ngón tay lại tìm được hơi ấm, tinh tế xoay vòng ở qυყ đầυ: “Xin lỗi, có đau lắm không?”

Người đàn ông chỉ hít thở hai tiếng nặng nề, không hé răng.

Cô biết động tác vừa nãy của mình chắc chắn không hề nhẹ nhàng, nhưng ai bảo anh không nói năng gì tự nhiên đè lên chứ.

Cô nhịn cười, nghiêng đầu hôn lên quai hàm của anh, giọng nói còn hơi khàn khàn: “Vẫn đau à? Vậy tôi thổi cho cậu một lát nhé.” Dừng lại nửa giây, cô lại chậm rãi hỏi tiếp: “Hay là liếʍ nhé?”

Vừa dứt lời, thứ trong tay lại càng cứng hơn nữa, đỉnh đầu còn có thứ trơn ướt chảy ra.

Tiêu Tắc nuốt nước bọt, kiềm nén giọng nói rít qua kẽ răng: “Đây là chị tự tìm đấy nhé, lát nữa cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng gì đâu.”

Mẹ nó đúng là có ma, rõ ràng đã muốn quay về làm quân tử rồi, kết quả lại vẫn biến thành cầm thú.

Anh kéo áo sơ mi ra, hai vυ" đầy đặn xuất hiện trước mặt anh không có chút trở ngại nào, đầṳ ѵú đỏ hồng đã dựng đứng lên rồi.

Tiêu Tắc cúi đầu, há to miệng ngậm lấy một bên, quầng vυ" lại thêm cả nửa phần thịt vυ" đều bị anh ăn vào miệng, còn ngại chưa đủ, một tay anh nhéo lên vυ" thịt mềm như bông, tham lam tiếp tục nhét vào miệng.

Khương Đường chỉ cảm thấy núʍ ѵú của mình chọc vào tận cổ họng nóng bỏng của người đàn ông, giống như một giây sau sẽ bị nuốt mất vậy.

“Ưm a...” Cô ôm chặt đầu người đàn ông, ưỡn ngực lên, giúp anh ngậm được nhiều hơn nữa: “Đều tại cậu...”

Tay anh nắm quá chặt, nếu còn tiếp tục như vậy, vυ" sẽ bị bóp vỡ mất, không bằng mình chủ động hơn một chút.

Người đàn ông thả lỏng tay, lại nắm chặt bên quầng vυ" cô đơn khó kiềm chế còn lại, dùng lòng bàn tay thô ráp không ngừng xoa nắn.

“A, a... Ưm a...”

Thứ trong tay chọc vào lòng bàn tay cô, Khương Đường ngầm hiểu, nắm chặt nửa đoạn côn ŧᏂịŧ, vừa trượt ngón tay cái vừa an ủi qυყ đầυ của anh.

Tiêu Tắc thay phiên ăn lần lượt hai bên, ngậm một bên, lại dùng tay xoa nắn bên còn lại, hai luồng vυ" trắng như tuyết mềm mại không bao lâu sau đã dính đầy nước bọt của anh, sáng bóng dính nhớp, còn thêm mấy dấu tay mới mẻ.

Khương Đường đã thở dốc không chịu nổi từ lâu, liên tục rêи ɾỉ hết tiếng này đến tiếng khác.

Thật ra mỗi tháng mấy ngày này, tìиɧ ɖu͙© của cô dâng lên cao nhất, chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể trơn trượt.

Tiêu Tắc lại hung hăng mυ"ŧ thật mạnh, phun thịt mềm ra khỏi miệng, chuyển sang dùng tay cọ xát. Núʍ ѵú vừa đỏ vừa sưng, bị anh mυ"ŧ đến mức bên này to hơn hẳn bên kia. Người đàn ông cũng bị núʍ ѵú đỏ hồng làm cho đỏ mắt, lại thử ngậm lấy bên còn lại, vừa cắn vừa mυ"ŧ, phát ra âm thanh chụt chụt.

Khương Đường run rẩy, hai đùi gấp lại kẹp chặt eo người đàn ông, cọ xát để giảm bớt ngứa ngáy bên dưới thân thể.

Bàn tay người đàn ông di chuyển, lòng bàn tay dán sát vào âʍ ɦộ sũng nước, hoàn toàn quấn chặt lấy hai chân cô.

“Ưʍ...” Khương Đường không kiềm chế được, ưỡn eo cao lên, cảm nhận lòng bàn tay thô ráp và lửa nóng hừng hực, tận sâu trong thân thể càng trống rỗng hơn nữa. Nhưng cô biết không thể được, đành cố nhịn kɧoáı ©ảʍ hạ thấp eo xuống: “Không được cắm vào trong...”

Bàn tay Tiêu Tắc lập tức đuổi theo, tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, cũng không rảnh so đo với việc cô còn coi anh như cầm thú.

“Biết rồi, không được cắm vào trong, chỉ được sờ bên ngoài.”

Ngón tay đẩy môi âʍ ɦộ bên ngoài ra, dọc theo khe thịt trượt lên trượt xuống, mỗi lần trượt đến miệng huyệt, người nằm dưới lại run rẩy, miệng huyệt theo đó cũng mấp máy hai cái.

Vừa trơn vừa mềm, thế mà lại không thể cắm vào được, Tiêu Tắc nhẫn nhịn đến mức sắc mặt cực kỳ khó coi, tất cả lửa dục trút hết lên bàn tay, lại trượt ra đằng sau lên phía trên, hai ngón tay nắm chặt âm đế đã cứng, nắn ép không hề nể tình chút nào.