Chương 3: Chuyện xưa của ta cùng Hồ Khắc

Mười năm trôi qua thật nhanh.

Phụ thân cùng Nhạc Nhĩ Khải Tư sống cùng nhau thật sự hạnh phúc mỹ mãn, tựa như một đôi vợ chồng ân ân ái ái, ban ngày phụ thân ở thánh đàn chờ đợi chồng về, buổi tối Nhạc Nhĩ Khải Tư về thì tiếng giường kẽo kẹt sẽ không ngừng bên tai.

Ta theo phụ thân ở lại trong thánh điện, duy trì bộ dáng con người trong suốt mười năm.

Ta quả nhiên vẫn thích bộ dáng con người hơn, tuy rằng đồ ăn của ta vẫn như cũ là thịt tươi.

Ngày qua ngày thật là thư thái, chỉ là mỗi lần ta cúi đầu nhìn bóng mình trong nước đều cảm thấy trong lòng không được tự nhiên. Nghĩ đến trước kia ta ở nhân thế tuy rằng không phải đẹp trai tiêu sái gì cho cam nhưng vẫn là một nam nhân cơ thể rắn chắc to lớn với màu da mật ong.

Chỉ là từ khi ở thế giới này, mặc kệ ta rèn luyện như thế nào vẫn là bộ dáng thư sinh văn nhược gầy teo yếu ớt, gió thổi qua có thể bay mất.

Cái tên Hồ Khắc kia ỷ vào chính mình từng tắm qua nước thánh liền không có việc gì cũng chạy vào thánh điện, nhưng hắn nói nơi này là bí mật cho tới bây giờ cũng không có tiết lộ ra ngoài.

Nhạc Nhĩ Khải Tư từ khi có được phụ thân ở bên, càng ngày càng…lưu luyến gia đình hơn, nghe nói hắn gần đây đã thoái vị nhường ngôi cho một hiền tài khác, đối tượng thế nhưng chính là cái tên khủng long da vảy ngắn Hồ Khắc.

Khụ khụ, kỳ thật bộ dáng hiện tại của Hồ Khắc cũng đã là bộ dáng của người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, chỉ là tuổi thực của ta đã ba mươi bốn, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương chỉ là một đứa bé.

Nhưng đứa bé kia còn cố tình quấn lấy ta không buông. Chỉ cần đến thánh điện, ta đi đâu hắn liền đi đấy. Cho nên có đôi khi ta cảm thấy rất phiền, ở trong phòng đọc sách, tóm lại, ta khinh thường đánh nhau với hắn.

Khi đó hắn liền ngồi ở bên cạnh, đem cái đuôi cao cao dựng thẳng đứng lên, một chân trước chống cằm, một chân sau gác lên trên bàn, xem ta đọc sách. Ta đuổi không được đành mặc kệ hắn.

Ngày tháng ngăn cách với nhân thế luôn làm cho người ta không có cảm giác già đi. Thẳng cho đến một ngài, Nhạc Nhĩ Khải Tư đột nhiên nói hắn muốn dẫn phụ thân đi du lịch toàn thế giới, không muốn ngồi buồn chán ở nhà nữa, ta mới phát giác thế sự thay đổi.

Ở trên thánh đàn, hắn đem vị trí thủ lĩnh giao lại cho Hồ Khắc. Tiếp theo lại tuyên bố một tin tức quá nặng nề.

“Mọi người, vị này – Ngải Tắc Lạp, là vợ của ta.” Trên mặt Nhạc Nhĩ Khải Tư tràn đầy tự tin mỉm cười, ở dưới một trận xôn xao. Ta ở bên cạnh há to miệng, Nhạc Nhĩ Khải Tư, ngươi nhất định là điên rồi, điều này đa giấu diếm được mười năm, thế nhưng hắn lại tự mình lộ ra.

“Mọi người im lặng một chút. Ngải Tắc Lạp là mười năm trước trời phái xuống cùng ta dắt tay cả đời, là thiên thần hạ phàm.”

Thanh âm to lớn, giọng điệu hết sức chân thật đáng tin.

Mà với uy tín của hắn, lập tức đem những lời này hợp lý hóa.

Dưới thánh đàn mọi người bắt đầu hoan hô nhảy nhót, tỏ vẻ bọn họ ủng hộ đôi thần tiên quyến lữ này.

Ta ở dưới trộm đổ mồ hôi, cảm giác giống như đang khai mạc hội nghị của Đảng.

Bất quá quả nhiên chủ nghĩa vô thần vẫn là trọng yếu. Ngươi xem lũ khủng long tín thần này là cỡ nào ngu muội, thủ lĩnh của các ngươi rõ ràng chính là gay nha.

Ta còn chưa kịp nhắc đi nhắc lại trong đầu, Nhạc Nhĩ Khải Tư liền giơ chân trước lên, toàn bộ khủng long phía dưới lập tức yên lặng.

“Con hắn – Tiểu Bạch, đồng thời cũng là thiên thần trời ban cho chúng ta. Ta nghĩ, để hắn trở thành thê tử của thủ lĩnh mới của chúng ta – Hồ Khắc. Mọi người thấy được không?”

“Được được…” Ở dưới một mảnh trầm trồ khen ngợi, miệng của ta méo xệch. Ta không thể tin được nhìn thoáng qua Nhạc Nhĩ Khải Tư cùng phụ thân, hai người bọn họ vẻ mặt cổ vũ mỉm cười nhìn ta. Ta lại nhìn Hồ Khắc đứng bên cạnh đàn, vẻ mặt tính kế của hắn cười tà nhìn ta.

Kháo! Ta thế nhưng bị họ phối hợp tính kế! Quá nhục nhã! Thật là quá nhục nhã rồi!

Hiện tại ta chỉ có thể mỉm cười, trong lúc mọi người đồng thanh vỗ tay, mỉm cười bước lên thánh đàn, đem chân trước đặt vào phía trên chân trước của Hồ Khắc, để cho hắn hôn môi, còn phải duy trì nụ cười lễ nghi cùng thản nhiên của một thiên thần.

Sau đó Nhạc Nhĩ Khải Tư liền mang theo phụ thân cùng nhau dạo chơi tứ hải, tuy rằng ta kéo quần áo của bọn họ làm nũng, nói ta cũng muốn theo cùng. Nhưng thật đáng tiếc, ta vẫn bị vứt bỏ ở lại trong thánh điện.

Việc này cũng không phải là vấn đề mấu chốt, sở dĩ ta muốn náo loạn là bởi vì Hồ Khắc hiện tại đang ngụ trong thánh điện.

Con khủng long xanh ngây ngô vào năm đó, nay đã thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), theo Nhạc Nhĩ Khải Tư học tập mười phần giống hắn.

Mỗi lần nhìn ánh mắt không có hảo ý của hắn, nghe hắn nói đến câu “vị hôn thê” làm cho ta có chút nhuyễn xương kia, ta nhịn không được mà run rẩy.

Nhạc Nhĩ Khải Tư, ngươi thật độc ác, uổng cho ta xem ngươi là đồng hương, vậy mà ngươi chặt đứt đường lui của ta. Ngay cả nguyện vọng cưới khủng long cái ta cũng không thực hiện được.

Ta từng đi đến bờ sông, dựa vào bề ngoài xuất sắc nghĩ muốn đùa giỡn mấy con khủng long cái.

Nhưng là….

“Tiểu Bạch đại nhân, Hồ Khắc thủ lĩnh nhìn thấy ngài như vậy sẽ khổ sở lắm.”

“Hồ Khắc thủ lĩnh thật sự rất anh tuấn, các ngài ở cùng một chỗ thật là xứng đôi vừa lứa.”

“Chúc ngài cùng Hồ Khắc thủ lĩnh hạnh phúc mỹ mãn, giống Nhạc Nhĩ Khải Tư tiền thủ lĩnh cùng Ngải Tắc Lạp đại nhân.”

Cho nên, ta xám xịt trờ về.

Nhưng ta tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ của phụ thân, huống chi ta căn bản không phải đồng tính luyến ái.

Ta thu thập một tay nải, tính đi xa một chuyến.

Nhưng đến lúc ta đứng ở đầu thuyền, ta phát hiện một thân ảnh quen thuộc đứng ở đuôi thuyền.

Ta buồn bực bay lên núi cao, lại phát hiện ở trên núi kia đã có khủng long đứng một hàng.

Ta tìm được chỗ đất thấp nhưng rất nhanh đã có khủng long khác lại chiếm địa bàn.

Bất đắc dĩ ta vào thung lũng chuẩn bị xây dựng thế ngoại đào nguyên, bên cạnh còn khởi công sớm hơn ta.

“Ngươi rốt cục muốn thế nào?” Phẫn nộ lên tới cực điểm ta rốt cục nhịn không được hét lớn.

“Tiểu Bạch, theo ta trở về đi, được không?” Hắn thản nhiên cười với ta, ngữ khí cực kỳ ôn nhu, nhưng ta nghe xong thì toàn thân run lên.

“Ta không về. Ta tuyệt đối không gả cho ngươi.” Ta khí thế rất mạnh, nói như chém đinh chặt sắt. Nếu mềm lòng, ta đây liền thua.

“Chỉ là hiện tại trong tộc có nguy hiểm, ngươi hiểu biết rộng, nói không chừng có thể giúp đỡ…” Hồ Khắc trong lỗ mũi phun bọt nước, thanh âm khẩn thiết cầu xin, nghe như là thật vậy.

“Thật chứ?” Ta dao động.

“Đúng vậy, phía đông có một tộc không biết làm ra cái gì, giống như gậy gộc nhưng khi đâm vào da thịt của khủng long chúng ta, mọi người bắt đầu cảm thấy tứ chi nặng nề không thể điều khiển, cuối cùng ngả xuống đất mà chết…”

“Chẳng lẽ là độc?” Ta nhíu nhíu mày “Được rồi, ta với ngươi trở về.”

Vùng thảo nguyên dưới chân núi quả nhiên có mấy cỗ thi thể khủng long, ta nhìn rất đau lòng. Ta kiểm tra miệng vết thương của bọn họ, xác định là do tên độc gây thương tích.

“Hồ Khắc, chúng ta rõ ràng là bá chủ mảnh đất thảo nguyên này, những người dân bản xứ làm sao tiến vào được?”

“Ta cũng không rõ. Hình như là từ bên kia đỉnh núi đi tới. Dân bản xứ này không sợ chết, nhìn thấy khủng long chúng ta ngược lại có vẻ hưng phấn, dùng cây nhọn hướng chúng ta phóng tới.”

“Thật không.” Ta xoa cằm trầm tư một hồi. Thổ dân mọi rợ này thật không sợ trời không sợ đất, nhìn thấy một ít hung mãnh dị thú ngược lại có xúc động muốn gϊếŧ hại.

“Cẩn thận!” Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rít mũi tên nhọn cắt qua không khí, Hồ Khắc liền lấy toàn thân che chở trên người ta.

Ta nhìn thấy từ phía mặt sau đồng cỏ và nguồn nước tựa hồ có bóng người chợt lóe, đúng là một đỉnh đầu cắm lông chim bảy màu, vẻ mặt rực rỡ đầy màu sắc của dân bản xứ.

Ta giận dữ công tâm, ta vừa rồi thế nhưng không có chú ý tới.

Ta vẫy đuôi một cái, trực tiếp đem người nọ ném xa mấy chục trượng, liền mang theo Hồ Khắc bay vào trong thánh điện.

Nhẹ nhàng đưa hắn nằm trên mặt đất bằng phẳng trong thánh đàn, ta nhìn thấy miệng vết thương trên lưng hắn đã có mau đen thấm ra.

“Cắn răng kiên nhẫn một chút.” Ta trấn an sờ sờ lưng hắn, đem kịch độc màu tím đen hút ra ngoài.

Hắn không chịu nằm yên hừ một tiếng, miệng vết thương kia không còn cách nào đành phải nâng hắn lên, bay đến hồ trong thánh đàn cho hắn tẩy trừ vết thương.

Lúc hắn biến ảo thành hình người, dịu ngoan ghé vào trước ngực ta. Ta bổng nhiên phát hiện ta tựa hồ không phải thực chán ghét loại đυ.ng chạm này.

Lưng trắng nõn đã muốn sưng thật to, máu đen chậm rãi theo miệng vết thương chảy ra.

Ta khoác nước nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho hắn. Nếu ta nghĩ sai loại nước thành này tuyệt đối không chỉ có tác dụng biến ảo hình người đơn giản như vậy.

Quả nhiên sau khi máu đen trên miệng vết thương được tẩy sạch, liền không hề có máu đen chảy ra nữa, nhưng thịt hồng nộn ở bên trong cũng thấy rõ ràng.

Ta nhịn không được có chút đau lòng, một mũi tên này đâm cũng không phải là nông. Nếu lúc ấy không phải Hồ Khắc thay ta đỡ, chỉ sợ hiện tại nằm trên mặt đất chính là ta.

Tuy rằng miệng vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng nhiệt độ cơ thể Hồ Khắc đột nhiên tăng cao. Ta sờ soạng trán hắn, nóng muốn phỏng tay.

Ta nhanh chóng lấy khăn thấm nước trong ao đưa hắn lau người, sau đó đem hắn trở vào thánh điện.

Trong thánh điện, nước lạnh thấm trong lòng đất nhẹ nhàng tỏa ra hơi lạnh, thích hợp để hạ nhiệt độ.

Ta có điểm do dự, không biết đem hắn ném xuống đất để hạ nhiệt tốt hơn hay là ném lên giường đắp chăn cho ra mồ hôi thì tốt hơn.

Cuối cùng, ta quyết định đem hắn kéo lên giường.

Phòng của Hồ Khắc kỳ thật là cách vách phòng ta, cho tới bây giờ ta chưa từng đi vào, cũng không muốn đi vào.

Cửa không có tay nắm, ta cố hết sức dùng lưng đẩy cửa ra.

Trong phòng này cách bày trí có chút đặc biệt, nếu ta không nhìn lầm, vì cái gì thiệt nhiều thứ đều quen mắt như vậy…

Xem tảng đá này trên mặt còn có vài viên tỏa ánh sáng trắng, hình dạng chiếc răng này, ta xác định đã thấy qua. Đúng rồi! Này không phải là lúc ta thay răng, Nhạc Nhĩ Khải Tư đã tặng cho ta mấy viên sao. Sau đó ta phát hiện không thấy nữa, còn tưởng rằng phụ thân động kinh đem đi cất giữ ở đâu rồi. Lại không nghĩ nguyên bản ở trong nảy.

Còn có ở góc tường có một tấm da… Ta buồn bực sờ sờ đầu, kia cũng là của ta. Chẳng qua lúc ấy là ta trốn ở sau núi lột da, chẳng lẽ lúc ấy hắn đã ở đó nhìn ta?

Còn có lúc ta vừa ném hắn lên giường, hắn không khỏe gầm nhẹ một tiếng, nhưng đập vào mắt ta chính là ở đầu giường hắn có một bức họa, làm ta tức giận đến run rẩy.

Bức tranh là nửa thân trên trần trụi… Người, vừa thấy liền biết là ta!

Hắn thế nhưng tự mình vẽ ra một bức tranh như vậy, còn mỗi ngày ở trong phòng ngủ da^ʍ ý, ta lửa giận càng ngày càng lớn, tay run lên, liền đem bức tranh xé bỏ.

Chỉ là phát hiện một chuyện khác còn khiến người giận sôi.

Kia… Sau lưng bức tranh kia, thế nhưng có một động xuyên qua bức tường!

Ta đưa mắt nhìn thấu qua cái động kia nhìn qua thì thấy chính là giường của ta. Cái động này thật là khéo léo, cách vách phòng cái gì cũng đều thấy rõ ràng, nhiều ngày như vậy…mà ta cư nhiên không phát hiện!

Ta thử nhớ lại một chút, trong phòng ta ở vị trí này hẳn là một gốc cổ thụ dùng làm đồ trang trí, vừa lúc thấp thoáng ở cái động này, làm cho hắn chiếm không ít tiện nghi của ta.

Ta càng nghĩ càng giận, thật muốn đấm cho tên đang nằm trên giường mấy quyền, chỉ là xem hắn nhíu chặt lông mày, thống khổ nỉ non, vẫn là nhịn xuống.

Thôi, xem bộ dạng ngươi lớn lên cũng đẹp như vậy, ta nhịn.

Nắm tay ta còn không có nắm chặt, đột nhiên cảm thấy một đôi tay nóng bỏng đặt lên lưng ta, lập tức liền kéo rơi khăn tắm ta dùng để che thân dưới.

“Này! Ngươi làm cái gì?” Ta kinh hãi đau nhức hô lớn, lại không nghĩ đôi tay hắn đã gắt gao ôm chặt ta phía trên người hắn.

Mặt chôn ở cổ hắn, độ ấm kia làm cho thần trí ta không còn minh mẫn.

Hơi thở nóng bỏng của hắn đều phun lên mặt ta: “Ngô, Tiểu Bạch, ta yêu ngươi. Cùng ta cùng một chỗ… được không?”

“Không tốt.” Ta thừa dịp thần kinh còn có một tia tỉnh táo đem hắn đẩy ra.

Lưng hắn có chút dính trên mặt giường đau đến kêu lên, ta liền không nỡ, nhanh đỡ hắn dậy hỏi: “Thế nào? Có đau hay không?”

“Ngô… Tiểu Bạch… Không đau…” Thanh âm cùng hơi thở mong manh từa hồ đã không còn rõ ràng.

“Không đau thật không?” Ta tà tà cười: “Ngươi nhìn ta nhiều lần như vậy, dù sao cũng phải bồi thường cho ta chứ? Lão tử có thể đồng ý nhưng ta phải ở trên ngươi ở dưới.”

“Ngô…” Toàn thân Hồ Khắc đều nóng muốn chết, sau lưng lại có vết thương, vốn không phải thời điểm tốt, chỉ là ta nhịn không được.

Ai kêu tên kia vừa rồi thừa dịp kêu rên vài tiếng lại liều mạng ma sát hạ thân của ta, hiện tại nơi đó hùng dũng oai vệ ngẩng đầu, ta là tên đã lên dây không thể không phát nha.

Ta đem tầm mắt dời tới hạ thân hắn, không có biện pháp, đành phải đình chỉ ghê tởm tiếp tục làm.

Tìm thấy đôi môi lửa nóng của đối phương, ta liền vươn ngón tay tham lam tiến vào.

Nghe thấy n lần tiếng kêu của phụ thân lúc cùng Nhạc Nhĩ Khải Tư trên giường, cho dù ta chưa ăn qua thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy thế nào. Đại khái mấy việc này ta cũng khá hiểu biết.

Vừa định hướng được điểm cần chạm đến, không nghĩ tới hạ thân đột nhiên bị các ngón tay bao lấy, cả người ta run lên, ngón tay không thể tiến thêm bước nữa, đành phải nắm chặt lấy thân hình trước mắt, giảm bớt cảm giác khẩn trương.

“Lưng ta đau… Tiểu Bạch, chúng ta đổi tư thế đi.” Bên tai giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng chết tiệt vì cái gì không phải là dùng câu nghi vấn mà là ngữ khí khẳng định chứ.

Thân mình đột nhiên bị xoay một trăm tám mươi độ, không cẩn thận liền cảm thấy lưng chạm xuống sàng.

Chỉ tiếc điểm yếu hại bị người ta nắm ở trong tay, ta đúng là một chút cũng không giãy dụa được.

“Ngươi… dám…” Ngôn ngữ hoàn toàn bị nuốt mất.

“Tiểu Bạch, ta… Thật sự thực yêu ngươi…” Trước khi miệng bị chặn lại ta chỉ nhớ rõ một câu như vậy, mà chuyện sau đó đã không còn rõ ràng nữa. Coi như là có cái gì đó nóng bỏng đâm vào phía sau ta, sau đó lại thay bằng thứ thô to hơn. Nhớ không được luật động bao lâu, trên người lại bị liếʍ láp bao lâu, liền nhớ rõ cuối cùng Hồ Khắc hình như đem ta đóng gói đi đến thánh hồ tẩy rửa một phen.

Đáng chết, bị thương trúng độc rõ ràng là tên kia, vì cái gì cuối cùng bị đè đến thảm như vậy cư nhiên lại là ta?

Kia một đêm ta đều cuộn mình trong lòng ngực ấm áp. Ban đêm mơ một giấc mơ, mơ đến mỗi ngày đều có một thứ ấm áp như vậy để cho ta nằm, kỳ thật, cũng không tồi.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, toàn thân vô lực. Ta tức giận trừng mắt nhìn người bên kia còn ôm dính lấy ta liếc mắt một cái, thật sự không muốn để ý đến hắn nữa.

“Tiểu Bạch, có đau không? Có phải cả người giống như rất mệt mỏi?” Hồ Khắc tựa hồ có điểm ủy khuất.

Ta bạch liễu tha nhất nhãn (trợn trắng mắt), hùng hổ mà nói: “Ngươi có muốn thử hay không?”

“Ngô…Như vậy a… Ta đây đành ôm ngươi ra ngoài…” Hắn nựng má ta, bắt đầu ngây ngô cười.

“Cái gì?” Ta xác định ta còn chưa có nghe rõ ràng, cả người đã bị hắn đóng gói bằng nguyên cái đệm giường.

Hắn ôm ngang ta cùng với đệm giường, nhẹ nhàng dùng chân đá một cái, cửa liền mở ra.

Lúc vào đại sảnh thánh điện, ta quẫn bách đến mức hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

Kia đầy một sảnh đường, đều là sinh vật hình người giống ta và Hồ Khắc!

Vô số ánh mắt bắn về phía chúng ta. Ta giãy dụa, giãy dụa, lại giãy dụa, chỉ là có chút tránh không thoát. Tên kia rốt cuộc là quấn mấy vòng? Ta thế nhưng một chút cũng không thể động đậy.

Ta chỉ có thể hướng vào l*иg ngực của hắn, từ từ thụt vào.

Thể diện của ta hôm nay xem như triệt để hoàn toàn mất hết.

“A nha, Hồ Khắc thủ lĩnh thế nhưng làm Tiểu Bạch đại nhân đến mức không xuống giường được…” Ta thề ta thật sự có nghe thấy tiếng nói như vậy ở trong đám người.

“Khụ khụ.” Hồ Khắc dường như một chút cũng không ngại, ngồi ở ghế chủ trì vẫn đem ta ôm vào lòng, vừa lúc thuận tiện để mặt ta chôn vào hõm cổ hắn giả dạng đà điểu.

“Trong khoảng thời gian này thổ dân ở thảo nguyên này thật hung hăng ngang ngược, mà hiện tại mọi người đã có thay đổi lớn, vậy nên, thánh điện này chính là thuộc về loài khủng long chúng ta. Về sau tất cả mọi người ở lại đây sẽ rất an toàn. Về phần thổ dân, Nhạc Nhĩ Khải Tư tiền thủ lĩnh cùng Ngãi Tắc Lạp đại nhân đã nghĩ ra biện pháp đuổi họ khỏi lãnh thổ của chúng ta.”

“Cái gì?” Ta hung hăng cắn vào cổ hắn, làm cho hắn nhịn không được rít lên một tiếng. Ta tiếp tục hạ giọng hỏi hắn: “Ngươi làm sao lại không nói sớm, nguyên lai ngươi một mực tính kế ta?”

“Không có” Hắn cũng đè thấp thanh âm trả lời ta: “Một mũi tên kia, ta chính là thật sự bị bắn trúng. Bất quá cuối cùng có thể ôm được mỹ nhân về, coi như là đáng giá.”

Lúc này trong đại sảnh lại có thanh âm nói chuyện rôm rả truyền đến:

“Tấm tắc, Tiểu Bạch đại nhân tính tình thực mạnh mẽ, thủ lĩnh sợ là phải chịu khổ rồi.”

Hồ Khắc ngẩng đầu, lại ngăn giọng nói: “Về phần ta cùng Tiểu Bạch, chúng ta tính giống tiền thủ lĩnh dạo chơi tứ phương. Chuyện của nơi này, tạm thời nhờ các vị chủ sự quản lý. Thánh điện đã thuộc về mọi người, ta hy vọng mọi người về sau có thể vui vẻ, hạnh phúc, có cuộc sống tự do tự tại. Các ngươi nói, có được không?”

“Rất tốt…” Ở phía dưới, tiếng hoan hô không dứt.

Trong lòng ta hừ lạnh một tiếng: Mới ngồi lên ghế thủ lĩnh liền trao quyền cho cấp dưới sao…

Mà khi ta ngẩng đầu lại nhịn không được run lên, bởi vì vừa lúc thấy được ánh mắt tính kế của hắn hướng ta phóng đến.

“Nói như vậy, ta sẽ không phải dậy sớm. Chúng ta đây mặc kệ là làm khuya tới đâu, đều có thể. Tiểu Bạch, ngươi nói có phải hay không?”