Chương 2: Câu chuyện về cuộc sống hòa hợp của phụ thân và Nhạc Nhĩ Khải Tư

Nói thật nhé, phụ thân của ta… ở bộ dạng khủng long cũng được xem là đẹp. Không, là rất rất đẹp.

Nhưng ta đã làm loài người 24 năm thì không thể chấp nhận được diện mạo thế này.

Ngày đầu tiên ta mở mắt, y liền vươn đầu lưỡi liếʍ toàn thân ta n lần, liếʍ cho đến khi vảy trên người ta đều dựng đứng cả lên.

Mỗi ngày y đều bảo ta gọi y là phụ thân, nhưng may mắn là ta ỷ vào tuổi nhỏ không thể nói chuyện mà mặt dày không chịu gọi. Nhưng đến khi ta có thể phát ra âm thanh lầm bầm lầu bầu, y liền không khách khí nữa.

“Con, gọi hay không gọi? Không gọi phụ thân mang con lên không trung phi một vòng?”

Nói ra thật hổ thẹn, ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ…độ cao. Lúc y mang theo ta đi tản bộ liền chú ý và biết được đều này, lúc ấy ta gắt gao bám chặt lấy cổ y, răng nanh suýt chút nữa cắn đứt lớp vảy trên cổ.

Từ đó y liền lấy nhược điểm này mà uy hϊếp ta.

Cho nên, ta thật không có cốt khí, nhận khủng long này làm cha.

Còn có lúc ăn cơm, ngày đầu tiên y ném cho ta một đống thịt tươi, ta buồn bực nhíu mày.

Làm một sinh vật cao cấp, làm sao ta có thể giống động vật ăn tươi nuốt sống?

Ta quay chỗ khác… Tỏ vẻ cực kỳ không thích.

Y rất kinh ngạc nhìn ta, lầm bẩm: “Chẳng lẽ Tiểu Bạch thích ăn lá cây?”

Đúng rồi, chuyện này cũng làm cho ta càng thêm tức giận, sao y có thể vì trên trán ta có một vết bớt màu trắng liền tự tiện đặt tên cho ta là “Tiểu Bạch”! Vì thế, ta tức giận đến 2 ngày cũng không thèm để ý đến y, đương nhiên, cuối cùng y lấy nhược điểm của ta uy hϊếp, ta mới thật không có cốt khí mà thỏa hiệp.

Vài ngày ăn lá cây, trong bụng ta sớm rỗng tuếch, lại nhìn y ăn thịt có điểm không nhịn được.

Y phát hiện, buồn cười nhìn ta. Đương nhiên ánh mắt kia thật sự làm cho ta muốn xông vào đánh y, nếu không phải hiện tại tứ chi quá ngắn, ta khẳng định liền đánh y một trận.

“Tiểu Bạch muốn thử thịt?”

“Ô, được rồi….” Ta cuối cùng cũng không cưỡng lại cái bụng đang kêu gào đòi thực phẩm.

Từ nay về sau, ta lâm vào bi kịch chạy trốn không đường về.

Mỗi ngày thức ăn đều là chuột đồng còn có chim nhỏ y bắt riêng cho ta, mà ta vừa xé thịt đầm đìa máu tươi ăn ngon lành còn trong lòng lại đổ máu.

Thường xuyên ăn đến một nửa bị mắc đầy trong răng, móng vuốt của ta bé không thể gở được, cũng chỉ phải dựa vào móng vuốt lớn đáng sợ của y giúp ta xỉa răng.

Cứ như vậy, qua mười con trăng, ta rốt cuộc cao được một thước, đôi cánh phía sau cũng dài hơn một chút, rốt cuộc có thể bay lượn xà xà ở phía dưới được rồi.

Phụ thân… Khụ khụ, ta gọi như thế đã trở thành thói quen… Y là một con khủng long Nicara có 1 lý tưởng cùng mục tiêu duy nhất. Lý tưởng đó chính là một ngày kia có thể lấy được một con khủng long cái xinh đẹp như hoa như ngọc, mục tiêu là sinh ra một đống khủng long con. Nhưng bi kịch chính là, y sống ở đây đã lâu như vậy cũng chưa từng nhìn thấy một con khủng long nào, cho nên y mới cầu khẩn thiên thần hy vọng trời ban cho y một đứa con.

Y kể lại có một ngày y quay về động đã thấy một cái trứng khủng long, y vui mừng đến độ không biết nên làm cái gì, mỗi ngày đều ấp dưới bụng, chờ mong ngày ta phá trứng mà ra. Lúc ta phá trứng mà ra, y thực nghĩ muốn đem ta ngậm vào miệng, chỉ sợ ta tan biến mất.

Nghe xong lời này ta thật cảm động, nghĩ thầm, may mắn là y sợ ta tan mất, nhưng cũng trong lúc đó lòng ta lại nghĩ mà than: sợ là ta cũng không cưới được vợ.

Xem ra chúng ta hai con đực chỉ có thể dựa vào nhau mà sống qua ngày.

Quả nhiên lúc làm người có cái số kiếp gì thì lúc này cũng có cái số kiếp đó, trời nhất định không cho ta lấy được vợ, lúc làm người ngay khi ta vừa có cơ hội quen được bạn gái thì lại bị tai nạn xe, lúc làm khủng long thì đưa ta tới một nơi không có một mống khủng long cái nào.

Nhưng – không được! Một người dùng “Nghĩa dũng quân hành” làm quốc ca như ta có thể nào liền cúi đầu trước vận mệnh!

Không phải trong ca khúc có hát: “Đứng lên, mọi người không muốn làm nô ɭệ….. Mỗi người hãy hô to lên tiếng hô cuối cùng… Đứng lên, đứng lên, chúng ta vạn người một lòng….”

Cho nên ta đem sơn động nơi chúng ta ở đánh giá từ trên xuống dưới n lần hy vọng có thể tìm được mật đạo thông đến thế ngoại đào nguyên.

Nhưng trừ bỏ trên tường phát hiện một ít hình vẽ xấu xí kỳ quái thì không thu hoạch được gì.

Uể oải ta nhìn phụ thân ghé vào vách đá nghiêng đầu nhìn sao trời.

Sỡ dĩ có thể nằm như vậy bởi vì chiếc đuôi vướng bận cùng cánh chim đáng ghét, từ lúc ta trở thành khủng long trở về sau sẽ không thể nằm ngửa để ngủ.

“Nhìn cái gì vậy?” Ta theo cửa động bay ra đến chỗ y ngồi xổm bên người y khẽ hỏi.

“Ngắm sao.” Một chân trước y chỉ ra phía trước, cũng không quay qua nhìn ta.

“Sao thì có gì đẹp?” Ta khinh thường hừ hừ.

“Ta cảm thấy sao thật kỳ diệu. Con xem sao giống như theo chu kỳ biến hóa, ta cảm thấy chúng chuyển dời trên không trung, một thời gian sau sẽ trở về đúng chỗ.” Y ngồi xuống, giữ thăng bằng bằng cái đuôi, nâng chân trước đem ta đến ngồi trên bờ vai y. Sau đó hai chân sau đứng lên, nhảy lên tảng đá ngồi.

“Đương nhiên, bởi vì địa cầu là hình tròn.” Ta nắm chặt cổ y đảm bảo chính mình sẽ không ngã xuống mới yên tâm mở miệng nói, nghĩ thầm, ta tốt xấu cũng tốt nghiệp trung học, vấn đề này không thể làm khó ta.

“Tròn sao?” Y thoạt nhìn tựa hồ rất hứng thú.

“Đúng vậy, chúng ta theo hướng này mà đi, cứ thẳng hướng mà đi, sẽ theo hướng bên kia mà trở về đúng chỗ.” Ta vươn món vuốt, chỉ hai phương hướng đối nghịch.

“Thật vậy sao?” Y thoạt nhìn thực hưng phấn. Ta liền nắm chặt vảy của y để phòng ngừa chính mình bị ngã.

“Chi bằng chúng ta hướng bên kia đi một chút, xem có thể trở về hay không?” Đôi cánh phía sau của y cũng bắt đầu vỗ loạn.

“Đừng!” Sớm biết rằng y không an phận như vậy ta đã cự tuyệt ngồi trên cao ngay từ đầu “Phải đi rất xa mới có thể trở về. Dọc theo đường đi còn phải xuyên qua nhiều sa mạc lớn, chúng ta sẽ khát chết mất.”

“Sa mạc lớn? Đó là cái gì? Tiểu Bạch giống như hiểu biết rất nhiều nha?” Lỗ mũi y phun ra khí nóng, tất cả đều phun trên người ta, ngữ khí kia thật hưng phấn.

“Ừ, con là trời ban cho phụ thân, tự nhiên sẽ biết rất nhiều.” Tạo dựng uy tín quan trọng hơn, tuy cơ thể có thể nhỏ nhưng chí không nhỏ.

“Đúng rồi, phụ mẫu của phụ thân đâu?” Ta cảm thấy vui vẻ, hưởng thụ y đối ta sùng bái.

“Phụ mẫu ta?” Y cúi đầu, chớp mắt vài cái. “Phụ mẫu đã qua đời, chỉ để lại một vách núi hình vẽ xấu cho ta.”

“Thật không?” Ta có điểm hưng phấn, nếu là phụ mẫu y lưu lại hình vẽ xấu kia nhất định có huyền cơ.

Ta bảo y buông ta xuống, nương theo ánh đuốc xem tỉ mỉ hình vẽ xấu trên vách đá.

Nhìn lên, thật cảm thấy có chút quen thuộc.

Hình vẽ một tam giác, thoạt nhìn giống như đã thấy qua ở đâu đó, còn có phía trước chồng chất những đường cong, làm cho ta cảm thấy quen thuộc đến nói không nên lời.

Mà tam giác kia giống như đôi cánh to lớn của một con quái vật, thoạt nhìn có điểm giống phụ thân.

Ta vội vàng chạy đến bên ngoài vách đá, nhìn về phía tây, quả nhiên không ngoài dự đoán. Hình tam giác gì đó giống với ngọn núi lửa thật xa về phía tây, mà phía trước ngọn núi kia chính là chồng chất những đường cong.

Như vậy, dựa theo hình vẽ xấu xí, phía sau ngọn núi lửa kia hẳn là nơi phụ thân…Khụ khụ, cũng là đồng loại của ta sinh sống!

Ta lập tức hướng y gọi lớn: “Phụ thân, con biết mỹ kiều long mà cha tìm ở chỗ nào!”

Phụ thân thực vui vẻ, cái đuôi cũng quẩy lên: “Thật sao? Ở đâu? Chúng ta nhanh đi!”

Sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta liền đem theo một bọc thức ăn thật nặng, ta leo lên lưng phụ thân, chui vào một cái giỏ bằng cành mây mềm dẻo đan thành. Như vậy cho dù bay trong thời gian dài, ta cũng không phải sợ hãi nữa.

Quả nhiên ta không có đoán sai, bên kia núi lửa, là một thảo nguyên mênh mông đầy cỏ cùng nguồn nước.

Trên mặt đất có một đàn khủng long bên cạnh bờ sông đang chơi đùa. Khủng long này cùng phụ thân giống nhau, đều có vảy màu xanh biếc, có hai vây gồ lên ở phía trên lưng kéo dài xuống là cái đuôi to tướng, trên lưng còn có hai cánh màu trắng bạc.

Phụ thân hưng phấn cực kỳ, mang theo ta ở không trung lượn vài vòng rồi mới đáp xuống mặt đất.

Nhưng chúng ta hiển nhiên bị cho là khách không mời mà đến để chiếm địa bàn, một đàn khủng long lập tức xông tới, bao vây chúng ta ở giữa.

“Khủng long Thiện Sấm Ni Khắc Lạp Tư, ngươi không phải là tộc viên tộc chúng ta, sao lại xuất hiện ở đây?” Một con khủng long thoạt nhìn như là đầu đàn dùng ngữ khí trầm thấp hỏi phụ thân, trong lỗ mũi phun ra lửa, ý bảo chúng ta cút xa một chút, bằng không sẽ không khách khí.

Phụ thân run cầm cập, lui đến dựa vào một cái cây, vừa lúc đè nặng ta, làm hại ta có điểm không thở nổi.

“Ta…Ta đến tìm đồng loại…” Phụ thân thật không có tiền đồ, rõ ràng bộ dáng còn đẹp hơn chúng, thế mà một chút khí thế cũng không có.

Ta núp ở sau lưng y, vừa âm thầm mắng y không có tiền đồ, vừa xem xét chung quanh xem có khe hở nào có thể chuồn ra hay không.

Đáng tiếc bốn phía đều bị khủng long bao vây chặt chẽ, dựa vào bản thân ta lúc này chỉ có chiều cao một thước mà muốn phá vây, cơ hồ là chuyện không thể.

“Uy! Ngươi đến khıêυ khí©h sao?” Con khủng long kia bắt đầu phun lửa, một ngọn lửa cao vυ"t hướng lên bầu trời.

Phụ thân sợ tới mức ngồi chồm hổm xuống, cái đuôi chụp trên mặt đất làm rung rinh đồng cỏ và nguồn nước. Xa xa mấy con khủng long cái tò mò nhìn qua bên này, lắc đầu, tựa hồ có chút đồng tình với phụ thân.

Ngay lúc đám khủng long kia định tấn công, đột nhiên phía ngoài vòng tròn vang lên một tiếng rống trầm thấp.

Thanh âm kia rất có lực xuyên thấu, hiện giờ đã nghe hiểu ngôn ngữ của khủng long nên ta hiểu con khủng long nọ kêu lên chính là: “Dừng tay.”

Nghe thanh âm rất khí thế, hẳn là con đầu đàn.

Quả nhiên, bọn khủng long nghe mệnh lệnh đều dừng lại, mấy con khủng long khí thế kêu ngạo không rõ chuyện gì hướng ra ngoài vòng nhìn.

Ta còn nấp ở phía sau lưng phụ thân, tầm nhìn thực trống trải. Ta thấy phía xa xa chân trời bay đến một con Ni Khắc Lạp Tư, đôi cánh dài màu trắng bạc ở không trung lướt đi xinh đẹp cực kỳ, xem ra vừa rồi chính là y hô “Dừng tay.”

Y trực tiếp đáp xuống giữa vòng, dáng cao ngất biểu hiện y có vị trí cao trong đàn.

Y lạnh lùng quét mắt một cái, ta có thể cảm thấy phụ thân cả người run rẩy, có lẽ là rất sợ y.

Y cũng không nói, đem chân trước vòng ra phía sau lưng, vòng qua vòng lại xung quanh chúng ta, y thở phì phì phát ra hơi nước, bất quá, lần này là hơi nước thể hiện hữu nghị.

“Các anh em, ngày hôm qua tinh tượng thể hiện trên thánh đàn, hôm nay chúng ta sẽ có khách quý đến thăm. Buổi sáng ta đã nói như vậy, các người đã quên rồi sao?” Thanh âm y thực nghiêm khác, ở trước mặt chúng ta đi thong thả bước, nhìn quét qua đám khủng long vây quanh, móng vuốt giẫm giẫm mặt đất, nhìn ra được có chút giận dữ.

Khủng long vây quanh không con nào dám lên tiếng nhưng theo khe hở ta nhìn ra, ta cảm giác được đó là một loại ghen tị.

Bởi vì, phụ thân của ta xinh đẹp vượt trội so với bọn chúng. Những chiếc vảy màu xanh biếc dán chặt chẽ trên người không có một cái vảy ngược, trên chiếc mõm nhu hòa là chiếc mũi màu đen tinh tế cùng cái miệng thật dài mềm nhẵn, cái lưng bóng loáng cùng với cái bụng có đường cong cực đẹp.

Phụ thân đại khái chỉ thua kém con khủng long đầu đàn một chút. Nhưng không thể so sánh như thế bởi vì con khủng long đầu đàn kia là đẹp cường tráng còn phụ thân là đẹp nhu hòa.

“Đây là khách quý của chúng ta, các ngươi làm sao có thể đối y khıêυ khí©h?” Lời nói càng nghiêm khắc vài phần, cái đuôi cũng nặng nề xuống mặt đất, tỏ vẻ y đang giận dữ.

“Còn không tản ra làm việc của các ngươi đi?” Tiếp theo, ngữ khí của hắn cũng dịu đi, thoạt nhìn là vừa đấm vừa xoa, thể hiện đạo lý trấn an lòng người.

Một đám khủng long lập tức tỏa ra bốn phía, chạy được liền chạy, bay được liền bay.

Con khủng long thủ lĩnh cực kỳ thân thiện nắm lấy chân trước của phụ thân, còn cúi đầu thi lễ: “Xin chào, ta tên là Nhạc Nhĩ Khải Tư, là thủ lĩnh của đàn khủng long nơi này. Vừa rồi thật sự là ngượng ngùng, làm ngài sợ hãi? Khách quý của chúng ta.”

Phụ thân nở một nụ cười tượng trưng: “Xin chào, ta gọi là Ngải Tắc Lạp, từ bên kia núi lửa mà tới. Bên kia chỉ có mình ta, cho nên ta nghĩ lại đây để tìm dòng tộc của mình.”

Khủng long đầu lĩnh vẫn như cũ nắm lấy chân trước của phụ thân, mỉm cười với y. Đó là một nụ cười cực kỳ thân thiện, thậm chí còn thật dịu dàng. Khủng long nửa híp mắt là biểu hiện đối với ngươi có cảm tình rất tốt, giờ phút này vị khủng lòng đầu lĩnh mị mắt thành 1 đường.

“Nhạc Nhĩ Khải Tư, con của ta không biết sao lại đi qua bên kia núi rồi. Ngài có thể tới đó cứu nó về không?” Một con khủng long cái thân thể thướt tha đi tới, kêu Nhạc Nhĩ Khải Tư.

Nhạc Nhĩ Khải Tư mỉm cười hướng khủng long kia gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình liền đến đó. Lúc này mới lưu luyến buông chân phụ thân ra, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai y nói một câu: “Chờ ta một chút, ta lập tức sẽ trở lại.” Sau đó trong lúc phụ thân cười ngây thơ đã đi xa rồi.

“Phụ thân, Nhạc Nhĩ Khải Tư coi trọng người.” Ta bĩu môi, nhắc nhở phụ thân. Không nghĩ trong mũi lại hừ ra chút ghen tị.

Ta chen lấn ở xã hội này chừng ấy năm, cái dạng ánh mắt gì mà chưa thấy qua, thủ đoạn nào chưa từng thử qua, khủng long đầu lĩnh đối phụ thân có ý đồ gì ta không nhìn ra được, ta liền uổng sống hai mươi bốn năm.

“Đừng nói bừa.” Phụ thân quát lớn, còn nhe răng nhếch miệng đe dọa.

Ta lập tức không khách khí nhe răng đáp lại.

Phụ thân cảm thấy mất mặt liền nhìn xung quanh. Lần đầu tiên đến một nơi mới, lòng hiếu kỳ thay thế sợ hãi, phụ thân thoạt nhìn muốn thật nhanh hiểu biết về phiến thủy nguyên này.

Ở gần bờ sông, mấy con khủng long cái xinh đẹp đang chơi đùa. Thoáng chốc nhìn thấy phụ thân liền phe phẩy cái đuôi chạy qua.

“Này.” Phụ thân ngại ngùng hướng một con khủng long cái trẻ tuổi xinh đẹp nhất đang ngập nửa người trong lòng sông chào hỏi.

“Xin chào.” Con khủng long cái kia cũng lễ phép quay lại chào hỏi y.

“Ngày mai ngươi có thời gian không? Cùng nhau… Đi săn?” Hai mắt phụ thân phát ra ánh sáng, trên làn da xanh biếc một tầng đỏ ửng, nhìn ra là thẹn thùng.

Ta quả thực phải run rẩy, nào có hẹn hò người yêu nào mà đi làm một việc đầy huyết tinh như thế. Phụ thân ngươi nhất định là ngây thơ xử nam, lại dùng cái phương thức này.

“Phụ thân, chiêu này của người quá kém. Người xem con đây, người đừng nói chuyện.” Ta nhẹ nhàng thì thầm nói với phụ thân.

“Tỷ tỷ này, thật là xinh đẹp. Ca ca tính ngày mai mang ta cùng đi núi chơi, tỷ nguyện ý cùng đi không? Tỷ tỷ xinh đẹp?” Ta lúc này mới mười tuổi, tiếng nói nhỏ nhẹ làm nũng tuyệt đối không thành vấn đề.

Ta thấy vị khủng long tỷ tỷ kia cúi đầu thật thấp chính là sẽ đồng ý, không nghĩ lúc này một tiếng rống giận dữ thiếu chút nữa làm điếc cái lỗ tai ta.

“Ngải Tắc Lạp! Ngươi ở đây làm gì? Ngươi phải theo ta quay về thánh đàn.” Tốc độ của Nhạc Nhĩ Khải Tư so với tưởng tượng của ta phải nhanh hơn nhiều lắm.

“Thánh đàn?” Chịu không nổi, phụ thân vĩnh viễn chất phác như vậy có ngày bị hắn ăn mất.

“Đúng vậy, thánh đàn hôm qua nói cho ta biết các ngươi sẽ tới. Ta còn có nhiều việc cần phải phiền tới ngươi, mau cùng ta đi.” Nhạc Nhĩ Khải Tư ôm lấy chân trước của phụ thân, dẫn y cùng ta ở trên lưng cùng đi.

Lúc phụ thân cất cánh, ta ở sau lưng phụ thân thấy tỷ tỷ khủng long xinh đẹp kia lưu luyến nhìn chúng ta, chẳng qua ánh mắt luôn hội tụ trên người Nhạc Nhĩ Khải Tư. Ta không khỏi sợ run cả người, thật sự là một tam giác luyến a.

Thánh Đàn nằm phía trên một vùng đất bằng phẳng trên núi cao, tương truyền khi cử hành nghi thức long trọng toàn bộ khủng long tộc đều phải đến nơi này tụ hội.

Thánh điện là một cái sơn động ở phía sau thánh đàn, là chỗ ở của khủng long đầu lĩnh, những con khủng long khác đều không được vào.

Kỳ thật thánh điện cũng không phải không cho vào, mà là ở rất cao đại bộ phận khủng long đều vào không được. Thánh điện cao cỡ ba thước, ở trong chứa mấy trăm gian thạch động to nhỏ, phi thường tráng lệ, thạch nhũ trải rộng trên đỉnh, mà đáy động hàng năm có nước thánh chảy qua, cho nên trơn nhẵn sạch sẽ, mấy trăm năm đều là nơi xinh đep nhất.

Chúng ta đáp xuống chỗ đất bằng phẳng trên thánh đàn, Nhạc Nhĩ Khải Tư giúp ta xuống khỏi lưng phụ thân.

Rốt cuộc bàn chân chấm đất, xúc cảm có chút trơn nhẵn, có điểm giống đá hoa cương. Ta vặn vẹo đôi chân có chút phát đau, làm vài vận động. Chẳng qua trọng tâm thân thể không giữ được, đành phải dùng cái đuôi tạm thời chống đỡ một chút.

Đột nhiên nghe được một tiếng nước bùm bùm.

Ta vội vã nhìn xung quanh bốn phía không thấy phụ thân cùng Nhạc Nhĩ Khải Tư đâu. Đi theo tiếng vang, qua cửa lớn của tòa thánh điện, ở phía sau thánh điện thấy một con suối nước trong suốt.

Nước suối từ đỉnh núi chảy xuống, theo một máng nước bằng tre chảy vào trong ao, lại theo một hướng khác chảy xuống chân núi.

Mà trong hồ nước…Lại là hai người?

Ta kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, nếu ta còn có cằm.

Hai người kia tóc đều trắng, sợi tóc rối, ở trong nước triền quấn lấy nhau. Hai người đều không mặc quần áo, một người màu da hơi sậm một chút đem một người có làn da trắng nõn ôm vào lòng, đôi bàn tay màu mật đặt ở trên lưng y.

Mà vấn đề là, nếu ta không nhìn lầm, hai người kia đều là nam a!

Trời ạ, sống đến hai mươi bốn tuổi đầu ta rốt cuộc thấy được nam đồng tính. Đáng tiếc đáng tiếc, nhìn đến loại cảnh tượng này sẽ chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm.

“A….” Ta nhịn không được kêu to lên.

Thanh âm làm hai người đang triền miên trong ao tỉnh lại, người có màu da trắng nõn ngẩng đầu nhìn ta, khuôn mặt mềm mại nhìn thấy ta hơi hơi nhăn lại: “Tiểu Bạch, con hét lớn như vậy làm gì?”

Kết quả ta vừa nghe lời này còn kêu lợi hại hơn. Kia một tiếng a tuyệt đối vang tận mây xanh, ta lần đầu tiên phải hiện tiếng nói non nớt của ta thế nhưng có lực xuyên thấu cao thâm như thế.

Người có làn da màu mật rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén kia thoáng nhìn qua ta, ta liền lập tức biết hắn là ai…

Nhưng là hắn đem hơn phân nửa nước ao toàn bộ hướng trên người ta tát! Sóng nước cuốn lên trời bốn năm thước cao toàn bộ hắt lên người ta, khuôn mặt ta rất nhanh vặn vẹo, trong ngực cảm thấy buồn bực.

Trên thực tế, mặt của ta quả thật vặn vẹo, móng vuốt che trên mặt dần dần thu nhỏ, vảy màu xanh biếc cũng bắt đầu trở nên trong suốt, dần dần hiện ra màu da trắng nõn. Cái đuôi đột nhiên mất đi tri giác, dùng sức phẩy nhưng không có phản ứng. Hai cái đùi tựa hồ cũng trở nên càng thêm dài nhỏ, ta có thể cảm thấy đá hoa cương ở phía xa càng kéo dài ra. Cái mũi màu đen cùng mỏ nhỏ mà trước kia vừa mở mắt liền thấy, giờ phút này chậm rãi rụt vào.

Ta thống khổ chịu không nổi lúc thân thể biến hóa, lại nghe phụ thân nói không rõ là vui sướиɠ khi người gặp họa hay thật sự vui sướиɠ: “Tiểu Bạch, con cũng biến thành như vậy?”

Ta gian nan cúi xuống, quẫn bách thiếu chút nữa bổ nhào vào trong ao.

Ta kiên quyết không thừa nhận, toàn thân ta hiện tại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ta cũng tuyệt đối không tin, làn da so với sao kim còn muốn trắng nõn hơn là của ta, hơn nữa đồ vật này nọ trên người ta đều so trước đây nhỏ hơn… Này…Tổn thương lòng tự trọng của ta nha.

Lúc này Nhạc Nhĩ Khải Tư đã từ trong ao đi ra, hắn ném một cái khăn tắm cho ta, ý bảo ta quấn vào. Liền tìm một cái khăn tắm khác giúp phụ thân quấn lên người.

Đáng tiếc, ta thở dài trong lòng, cảnh sắc tươi đẹp trước mắt nếu là 2 nữ tử thật là cỡ nào tuyệt vời. Nhưng vì cái gì lại là một nam nhân khôi ngô cùng phụ thân phong tư yểu điệu của ta chứ.

Nhạc Nhĩ Khải Tư dùng một cái khăn tắm bao lấy phụ thân, phụ thân bị ôm vào trong ngực không ngừng giãy dụa bị đưa vào thánh điện, lúc vào đến thánh điện, hắn thật nghiêm túc nói cho chúng ta biết chỉ cần tắm qua dòng nước sau điện thì người ở trong thánh điện sẽ vẫn duy trì bộ dáng của nhân loại, cho đến khi ra ngoài cửa điện mới khôi phục thành bộ dáng khủng long.

Kỳ thật ta vẫn không rõ, vì cái gì khủng long lại biết nhân loại có bộ dáng như thế nào mà biến thành nhân loại? Bất quá tóm lại ta xem bản thân chỉ bằng một nửa chiều cao của hai người bọn họ cũng thật vui mừng, tùy rằng cải lão hoàn đồng biến thành đứa trẻ mười tuổi nhưng so với khủng long trưởng thành vẫn tốt.

Nhạc Nhĩ Khải Tư dẫn bọn ta vào nhà ăn.

Trên đỉnh nhà ăn là thạch nhũ ngũ sắc, vài chỗ còn nghe tiếng nước nhỏ giọt. Một loạt ngọc thạch xanh biếc khảm trên bề mặt động bóng loáng, lóe ra ánh sáng màu xanh lục.

Trong phòng có một cái bàn bằng đá, trên bàn bày biện đồ ăn cho tối nay. Ngoài ra còn có một ít đồ sứ, tuy rằng ôn nhuận nhưng thoạt nhìn đã qua nhiều năm.

Ngạo mạn chầm chậm đi qua, nhẹ nhàng sờ sẫm vuốt ve chúng.

Thật sự kỳ quái, nếu đây là thời viễn cổ thì làm sao lại có đồ sứ của Trung Quốc? Chẳng lẽ thời đại này khủng long cũng biết chế tác đồ sứ? Hơn nữa vì cái gì khủng long biết được hình dáng của con người mà biến ra?

“Làm sao vậy?” Nhạc Nhĩ Khải Tư thấy động tác của ta có chút kinh ngạc hỏi.

“Không có gì” lần đầu tiên ta cảm thấy thẹn như vậy “Chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc, nhịn không được muốn sờ một chút.”

“Rất quen thuộc?” Nhạc Nhĩ Khải Tư đem phụ thân đặt ngồi trên ghế đá, khϊếp sợ nhìn ta.

“Như thế nào?” Ta tựa hồ cũng nhận ra một vài điều không phù hợp, ngẩng đầu nhìn y.

“Chẳng lẽ, ngươi cũng là xuyên qua mà tới?” Ta cùng y đồng thanh nói.

“Trời ạ.” Lại đồng thời sợ hãi than.

Mà phụ thân ngồi một bên, không hiểu chuyện gì cả liền nhìn chúng ta.

“Ngươi xuyên từ năm nào tới?” Ta giành nói trước.

“2008. Còn ngươi?”

“Ta cũng vậy.”

“Ta xuyên qua từ năm ta 24 tuổi, đúng lúc mang theo một đống đồ sứ cổ cho người bạn ngoại quốc, kết quả máy bay gặp chuyện, liền rơi xuống thánh hồ, sau đó biến thành khủng long. Còn ngươi?”

“Ta xuyên qua cũng là lúc ta 24 tuổi, do Diêm vương để ta đầu thai vào một cái trứng khủng long.”

“Ta đã ở đây cố gắng 3 năm, 3 năm này ta lợi dụng tri thức tiên tiến mà lên làm thủ lĩnh toàn tộc.”

“Ta…Ta mười tháng…Biết được…Phụ thân…”

“Đúng rồi, ngươi ban đầu là ở thành phố nào?”

“Thành phố N.”

“A, là thành phố bên cạnh thành phố S nơi ta ở.”

“Trời ạ, nguyên lai ngươi là người thành phố S, mùa hè trước ta còn đến đó chơi.”

“Ai, mùa thu xuyên qua đến đây.”

“……….”

“……….”

“Tiểu Bạch, ngươi không biết ta vừa đến nhìn thấy một đám khủng long liền có bao nhiêu tuyệt vọng đâu.” Nhạc Nhĩ Khải Tư không giữ hình tượng cường thế, bắt đầu nước mắt đầm đìa.

“Ta cũng vậy, vừa nhìn đến phụ thân, ta cũng thực tuyệt vọng.” Ta cũng nước mắt nước mũi ròng ròng.

“Phụ thân?” Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên nguy hiểm.

“Ngươi đừng hiểu lầm, Ngải Tắc Lạp vẫn còn độc thân, không có vợ. Là Ngải Tắc Lạp mỗi ngày hướng trời cao cầu nguyện, cầu thần tiên ban cho hắn một đứa con, ta mới xuyên vào trứng khủng long, trở thành đứa con mà trời ban cho y.” Ta hoảng hốt giải thích, đánh nhau với y thật không thể chiếm ưu thế nếu so về dáng người, vẫn là phải cùng phụ thân vạch rõ quan hệ mới tốt.

“Tiểu Bạch…” Phụ thân có chút ủy khuất hít hít mũi, tựa hồ đối với việc ta thẳng thắn gọi tên y có chút bất mãn.

“Thôi đi” trong lòng ta âm thầm nghĩ “Phụ thân với Nhạc Nhĩ Khải Tư nếu hòa thuận vui vẻ ở cùng một chỗ, con chẳng lẽ có thể ngăn cản sao?”

“Nguyên lai là như thế.” Nhạc Nhĩ Khải Tư khôi phục tươi cười.

Y đi đến bên phụ thân dùng đôi tay ôm phụ thân đặt lên đùi. Cánh tay hữu lực khiến phụ thân không thể nhúc nhích.

Trong lòng ta âm thầm vì cúc hoa của phụ thân mà rơi lệ.

“Ta đối với những con khủng long ở bên này cũng không hài lòng, cho nên ta mỗi ngày hướng trời cao khẩn cầu cho ta một thê tử. Khụ, đương nhiên, phải là nam. Đêm qua một vị thần tiên râu bạc tóc bạc báo mộng cho ta, nói hôm nay sẽ gặp người hữu duyên. Quả nhiên không sai, honey, ta vừa nhìn thấy ngươi liền thích ngay.”

Nhạc Nhĩ Khải Tư nói xong, phả một luồng nhiệt khí vào phía sau cổ phụ thân.

Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn, ta làm bộ như không thấy, cầm lấy dao nĩa chuẩn bị ăn cơm.

Thực thương tâm, tuy rằng biến thành bộ dáng con người nhưng vẫn phải ăn sống uống tươi?

Thực buồn bực, rõ ràng là giờ ăn, vì cái gì đối diện lại có hình ảnh hạn chế lứa tuổi?

Thực uể oải, ta căng bản là thẳng, vì cái gì phải nhận một đôi đồng tính luyến ái làm phụ thân?

Khi ta biến trở về nguyên hình, trong gió lạnh ta đứng bên ngoài mảnh đất bằng phẳng phía trên thánh đàn, ta sờ sờ cái bụng căn bản là chưa được no.

Quên đi, nếu là đồng hương, ta liền đem phụ thân giao cho ngươi.

Nhưng bài học đau thương này của phụ thân, ta nhất định khắc sâu trong tâm khảm, tuyệt không thể giống hắn, mềm nhũn giống như quả hồng khi bị người khác sờ đến bàn tay.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói thật nhỏ nhẹ: “Ngươi… người là ai, sao lại ở đây?”

Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện một con khủng long nhỏ màu xanh không cao hơn ta bao nhiêu đang đứng phía sau tảng đá, co đầu rụt cổ nhìn ta.

“Ta tên tiểu Bạch.” Lời vừa ra khỏi miệng ta liền hối hận, ta thật sự bị phụ thân ảnh hưởng, cái tên mất mặt như vậy thế nhưng theo phản xạ có điều kiện mà thốt ra.

“Tiểu Bạch?” Con khủng long nhỏ đảo mắt, chớp chớp mắt, thật cẩn thận từ phía sau tảng đá đi ra:

“Xin chào. Ta tên là Hồ Khắc.”

Hồ Khắc? Ta đột nhiên nghĩ đến vị thuyền trưởng một mắt có bàn tay móc sắt, nhịn không được nở nụ cười.

Thật không dám nghĩ nếu lúc ấy ta thật sự gặp được còn có thể cười được như vậy không.

Cách mười năm sau ta vẫn còn nhớ được cuộc gặp gỡ lần đó đều nhịn không được thổn thức không thôi.

“Tiểu Bạch, ngươi thật xinh đẹp. Sau này trở thành lão bà của ta được không?” Thanh âm non nớt, nhưng rành mạch truyền vào tai ta.

Cái gì? Một tên ranh con muốn cưới ta? Làm ơn đi, ta so với ngươi không biết lớn hơn bao nhiêu tuổi, còn nữa, ta là thẳng, cho dù không có nữ thì ta cũng tìm một con khủng long cái, ta tuyệt đối không cần làm lão bà của khủng long đâu!

“Ngươi mơ đi!” Ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tiểu Bạch, da của ngươi nhìn rất đẹp.” Con Khủng long tên gọi Hồ Khắc căn bản không có nghe lời ta nói đã tiến đến muốn sờ vào ta.

Ta khó thở, đương nhiên trên mặt là nụ cười lạnh lùng, vung cái đuôi, đánh y ngã trên mặt sàn. Trên mặt sàng đá trơn bóng, hắn một đường rơi vào trong lòng hồ.

“Bùm!” Nước thánh hồ nổi bọt.

Ta quay đầu lại, cảm thấy cả kinh. Một thiếu niên tóc trắng thanh tú đang đứng ở trong hồ, vẻ mặt kinh dị nhìn ta.

Lúc này, cửa điện mở ra, phụ thân thất tha thất thiểu từ cửa chạy ra, vừa ra tới liền biến thành khủng long xanh cao lớn. Tuy rằng hình thể khôi phục nhưng tư thế khập khiễng kia vẫn như cũ.

Hắn vừa thấy ta, vừa nức nở vừa gian nan đi tới. Để đứng thẳng bằng hai chân có chút khó khắn, cái đuôi quẹt trên mặt đất càng thêm không tự nhiên. Hai chân lắc lư vài cái, rốt cuộc ngã xuống trên mặt thánh đàn, có chút ão não nhìn trời.

“Tiểu Bạch, chúng ta trở về đi? Ta…”

“Ngươi làm sao?” Từ trong cửa điện một con khủng long to lớn đi ra. Nó chạy nhanh đến, một phen ôm lấy phụ thân đang quỳ rạp trên mặt đất, dùng cái đuôi chống đỡ hé mắt nhìn ta.

Ta gật gật đầu, ý bảo y tùy ý.

Hắn quay đầu lại nhìn Hồ Khắc cằm đều muốn rớt ra, thoáng suy tư chút gì.

Phụ thân trong lòng y bắt đầu nức nở: “Nhạc Nhĩ Khải Tư, cái kia rất đau. Ta không thích, ta thích khủng long cái a, ô…”

“Nói bao nhiêu lần, ngươi phải gọi là ‘Nhạc’! Cái kia làm nhiều lần sẽ không đau. Ngươi vừa rồi rõ ràng đau đớn còn thừa nhận thích ta, đối ta vừa gặp đã yêu mà.” Nhạc Nhĩ Khải Tư khó có được tiếng nói ấm áp dịu dàng, dùng móng vuốt lớn sờ sờ trán phụ thân, lại cuối đầu hôn vào cổ phụ thân, làm toàn thân phụ thân run rẫy.

Ta thở dài: phụ thân a, cha gặp được người này thật đúng là bi kịch.

Đang lúc hai con khủng long biến mất sau cánh cửa thánh điện, trong ao truyền đến một tiếng cảm thán mỏng manh: “Nhạc Nhĩ Khải Tư đại nhân hảo khí phách. Ta cũng muốn theo ngài học tập.”