Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài
“Kỳ lạ, thời tiết hiện tại nóng như vậy, tại sao một con ruồi cũng không có?” Tôi nói, “trong xác chết cũng không có giòi bọ gì.”
Phòng phát sóng vang lên từng trận kêu rên.
【 Huhu, chủ kênh, tuôi đang ăn cơm! 】
【 Ai spam màn hình giùm đi! 】
Quả nhiên có người liền spam một đống lớn, đem màn hình che đến kín mít, nhưng lập tức lại bị một làn sóng người xem khác mắng máu chó phun đầy đầu.
【 Nguyền rủa người nào spam màn hình sinh con ra không có XX! 】
Lúc này, Đường Minh Lê bỗng nhiên nói: “Trong tủ hình như có cái gì.”
Hắn che mũi lại, cầm một cái chân ghế gãy lên, đem xác chết của đám xà trùng chuột kiến lùa qua một bên, từ phía dưới cùng của ngăn tủ nhặt lên một quyển sổ tay.
Trên cuốn sổ tay viết vài chữ: Thực đơn phòng 304.
Chúng tôi vừa mở ra thì thấy, vốn dĩ nội dung bên trong chỉ có các loại đồ ăn bình thường, nhưng không biết là ai dùng bút mực đỏ xóa bỏ hết mấy dòng chữ trong thực đơn, còn dùng lực mạnh đến nỗi in hằn qua mấy trang sau, ở trên mặt sau viết: Chuột, gián linh tinh.
Tôi chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng, vội vàng nuốt một ngụm nước miếng, kìm nén cảm giác buồn nôn.
Đường Minh Lê tự hỏi một chút, nói: “Tôi hiểu rồi. An Thị Binh này ở viện dưỡng lão đã phải chịu đựng sự ngược đãi, hộ sĩ chăm sóc ông ta không cho ông ta ăn cơm, ngược lại cho ông ta ăn toàn chuột gián, tra tấn ông ta đến chết. Cho nên nhân lúc bảy ngày đầu sau khi chết ông ta mới trở về báo thù, gϊếŧ sạch tất cả mọi người.”
Tôi nhíu mày nói: “Nhưng tại sao vị hộ sĩ kia lại muốn ngược đãi ông ta?”
“Xem lại tư liệu lúc nãy cô đọc đi, vị hộ sĩ phụ trách chăm sóc ông ta tên Dương Dương, lúc cô ta còn rất nhỏ, cha cô ta vì tiểu tam mà ly hôn với mẹ cô ta, mẹ cô ta chịu không nổi đả kích, tự sát chết ngay trước mặt cô ta. Cho nên nhất định cô ta phi thường hận loại đàn ông phụ bạc này.”
Thì ra là thế, tôi gật gật đầu, nữ quỷ lúc trước bị tôi chém cũng không phải cô gái tên Dương Dương này, như vậy, hồn ma của cái cô Dương Dương, cũng đang ở chỗ này?
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này bình luận nhảy ra không ngừng.
【 Vụ án trong viện dưỡng lão này tôi cũng có nghe nói qua, thì ra còn có nội tình ẩn khúc trong đó. 】
【 Lập luận rất hoàn hảo, giá trị nhan sắc cùng chỉ số thông minh này đúng là có thể cân được vai bá đạo tổng tài này mà. 】
【 chủ kênh cô còn chờ cái gì nữa? nguyệt hắc phong cao*, còn không mau đem bá đạo tổng tài đẩy ngã đi! 】
(* “Nguyệt hắc phong cao” ở đây nằm trong câu “Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên” có nghĩa là “Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả.”. Khi nói đến “nguyệt hắc phong cao” ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu.)
Cũng hên tôi không có nhìn màn hình, bằng không khẳng định muốn hộc máu.
Không biết gió từ đâu thổi đến, đập vào cửa sổ nghe một tiếng rầm, dọa hai người nhảy dựng.
Chiếc ly thủy tinh vỡ nằm trên bàn đột nhiên lơ lửng trên không trung, bay vèo về phía tôi, Đường Minh Lê kéo tôi qua một bên, nâng chân đá vào chiếc ly, chiếc ly theo đó mà vỡ tan tành.
Sau đó toàn bộ đồ vật ở trong phòng đều bắt đầu run lắc dữ dội, hai người cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Đường Minh Lê không hổ là người tập võ, phản ứng nhanh nhạy, hô to một tiếng: “Chạy!”
Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, cùng lúc đó, tất cả đồ vật xung quanh hướng về phía hai người mà bay tới, đặc biệt là mấy thứ xác chết của xà trùng chuột kiến, đều rơi từ trên xuống, tôi cuống cuồng né tránh, lại không chú ý, một thanh sắt bén nhọn bắn về phía sau đầu tôi.
“Cẩn thận!” Đường Minh Lê từ phía sau ôm chặt lấy tôi rồi xoay người lại né đi, thanh sắt sượt qua vai anh ta, ở trên làn da để lại một đường máu dài.
Tôi kinh hãi, anh ta lại đẩy tôi một cái: “Đi mau!”
Tôi cắn chặt răng, một bên né tránh đồ vật đang bay tới, một bên chạy như bay, Đường Minh Lê cản ở phía sau, anh ta di chuyển như nước chảy mây trôi, mỗi một lần ra chiêu đều đá văng một món đồ.
Oanh!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, tôi cắn răng, không màng tất cả mà tông cửa, cửa gỗ vốn dĩ đã mục nát vỡ toang, tôi liền lao ra ngoài.
Tôi đứng không vững, nghiêng người sắp ngã về phía trước, không ngờ phát hiện trên mặt đất có một thanh sắt cắm thẳng đứng, thẳng tắp mà hướng về phía trán tôi.
Cắm đầu vào cái này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bỗng nhiên có một bàn tay bắt lấy tôi, đem tôi kéo trở lại, tôi theo quán tính, lọt vào trong lòng ngực anh ta.
Mùi hương nam tính của Đường Minh Lê vọt vào xoang mũi, làm tôi trong lúc nhất thời khựng lại đôi chút.
Tôi hoảng sợ, giống như mèo nhỏ chấn kinh nhanh chóng thoát khỏi lòng ngực anh ta, xấu hổ mà nói: “Cảm…… cảm ơn anh, đã cứu tôi một mạng.”
Trên mặt anh ta cũng hiện lên một tầng đỏ ửng khả nghi, ho nhẹ hai tiếng: “Cô không có việc gì thì tốt, nếu cô chết rồi, tôi đi cùng ai bắt quỷ đây?”
Tôi cúi đầu, ha hả cười gượng hai tiếng.
Tôi không dám đối mặt với anh ta, anh ta quá tuấn mỹ quá ưu tú, mà tôi lại xấu đến mức làm người ghê tởm, còn là một người ba không, không bằng cấp không nhà cửa không tiền bạc, tôi với anh ta mà nói là khác nhau một trời một vực, có quăng tám sào cũng không với tới.
Cái này làm tôi cảm thấy rất tự ti.
Tôi cắn cắn môi dưới, ở trong lòng tự nhủ với chính mình, Nguyên Quân Dao, mày không thể cứ tự ghét chính bản thân mình như vậy được, kể cả có là một cây cỏ dại, bị ngàn vạn người giẫm đạp, cũng phải kiên cường mà sống sót.
Tôi hít sâu một hơi, đang định mở miệng nói chuyện, sắc mặt Đường Minh Lê lại đột nhiên thay đổi, nhìn chằm chằm phía sau tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng, xoay người nhìn sang, thì thấy một ông già gầy gò, cầm quải trượng, trên mặt mang theo âm âm trầm trầm tươi cười, đứng từ trên ban công nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Anh, anh cũng có thể thấy?”
Đường Minh Lê đã hoàn toàn ngây dại, đờ đẫn gật đầu.
Tôi lấy di động ra nhìn, phòng phát sóng trực tiếp spam không ngừng.
【 Ngọa tào! Quỷ! Quỷ! Tôi nhìn thấy quỷ! Thật là quỷ! 】
【 Vl, so với phim kinh dị còn kí©h thí©ɧ hơn nhiều! Tuôi vừa rồi bị dọa đến nỗi xém chút là tiểu ra quần. 】
【Xém chút là tiểu ra quần +1】
Tay của tôi run lên một chút, quỷ hiện hình.
Người bình thường thì không nhìn thấy quỷ, nhưng quỷ có thể hiện hình dọa người, thừa lúc con người bị chấn kinh, hồn phách bị hao tổn, hoặc là nhân lúc đó câu mất hồn phách của người ta, hoặc là bám lên người người khác.
Lão giả gầy gò hướng chúng tôi lộ ra một nụ cười quỷ dị đến cực điểm, sau đó xoay người đi lên trên lầu.
Tôi hỏi: “Chúng ta có đi theo không?”
“Đi chứ, sao lại không?” Đường Minh Lê cầm kiếm gỗ đào trên tay, “Đúng lúc dùng ông ta tới thử công dụng của cây kiếm trong tay tôi.”
Tôi do dự một chút, lấy di động nhìn thử bình luận.
【 Chủ kênh mau cùng đi lên đi, quá kí©h thí©ɧ, tuôi muốn xem chủ kênh đánh quỷ! 】
【 Chủ kênh, nếu như cô có thể đem tên tra nam này, không đúng, tên tra quỷ này chém chết, tôi đánh thưởng cho cô năm cái vương miện! 】
【 Lầu trên đúng là siêu cấp thổ hào! 】
【 Thổ hào chúng ta kết bạn đi! 】
Tôi cả kinh tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài, năm cái vương miện, 5000 tệ!
Vì 5000 tệ này, lên núi đao xuống biển lửa, không chối từ!
Tôi để điện thoại di động vào chỗ an toàn, nghĩa chính từ nghiêm mà nói: “Con quỷ này đã gϊếŧ rất nhiều người, tôi tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng bằng mọi giá cũng muốn liền thử một phen! Cộng sự, đi thôi!”
Hai người đi theo hướng ông lão vừa đi lên lúc nãy, kỳ quái chính là, chúng tôi đi lên một tầng lại một tầng lầu, cầu thang như kéo dài vô tận, đi như thế nào cũng không đến được điểm cuối.
Đường Minh Lê bỗng nhiên ngăn tôi lại, nói: “Cô xem.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên tường xuất hiện hai chữ “Lầu 4” đỏ tươi.
“Quỷ đánh tường?” Tôi có chút mệt, đỡ tay vịn cầu thang thở dốc, bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ chạm vào tay tôi.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lui về sau hai bước, chân bước hụt một cái, cầu thang cư nhiên sụp xuống, tôi nặng nề mà ngã lăn xuống dưới.
Đau, cả người đều đau ê ẩm.
Xương cốt toàn thân như bị nứt ra, đầu óc choáng váng mơ hồ, Đường Minh Lê đứng ở trên lầu ghé vào tay vịn cầu thang gọi tôi, lại bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, phảng phất bị thứ gì bắt được, bị kéo đi.
Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh hoảng sợ.
【 Chủ kênh bị thương rồi, mau gọi điện thoại báo nguy! 】
【 Tui mới báo nguy rồi, cảnh sát nói tui báo cáo tình huống giả, muốn truy cứu trách nhiệm của tui. 】
【 Lầu trên ngốc quá, cậu đừng có nói là gặp quỷ, cậu chỉ cần nói là lầu sụp, có người bị thương không phải được rồi sao? 】
Ta giãy giụa hai cái, không được, không thể đứng lên được, Đường Minh Lê có thể đã gặp nguy hiểm, vị đại thiếu gia này vừa nhìn đã thấy là người có bối cảnh không đơn giản, anh ta nếu là chết ở chỗ này, người nhà anh ta nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người tôi.
Bỗng nhiên, ta vừa nhấc đầu lên, liền thấy một khuôn mặt trắng bệch đến mức tái xanh.
Đó là một cô gái trẻ, mặc một thân trang phục của y tá, cả người toàn là máu, vô số cây đinh sắt đâm xuyên qua tứ chi của cô ta, đem cô ta chặt chẽ mà đóng đinh lên bức tường bên trái cầu thang.
【 A! Làm tui sợ muốn chết! Vừa rồi sợ tới mức tui ném văng điện thoại ra xa. 】
【 Em gái nhỏ ở trên đừng sợ, em ở đâu? Anh trai tới an ủi em. 】
【 Đây là nữ y tá tên Dương Dương đó hả? 】
【 Trời ơi, quá trời kí©h thí©ɧ rồi, so với chơi game kinh dị còn kí©h thí©ɧ hơn nhiều, chủ kênh cố lên, đánh thưởng cho cô năm khối ngọc bội. 】
Nữ y tá thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm tôi, tôi sợ tới mức da đầu tê dại, động cũng không dám động.
Cô ta vặn vẹo một chút, tựa hồ muốn tránh thoát, tôi lớn gan hỏi: “Cô…… Cô có muốn báo thù không?”
Nữ y tá gật gật đầu, tôi hít sâu một hơi, lại hỏi: “Sau khi nhổ hết mấy cây đinh đó ra, là cô có thể tự do hành động sao?”
Nữ y tá lại lần nữa gật đầu, tôi lại nói: “Tôi có thể giúp cô nhổ hết mấy cây đinh đó ra, nhưng cô không được tấn công tôi.”
Nữ y tá lại lần nữa gật gật đầu.
【 Chủ kênh, quỷ đều sẽ trêu đùa con người, cô ta không có thật lòng đâu, ngàn vạn lần không cần tin tưởng chúng nó, chờ cô ta tự do một cái, chắc chắn gϊếŧ cô đầu tiên. 】
【 Đúng vậy, chủ kênh, hại người chi tâm không thể có, phòng người chi tâm không thể vô*. 】
(*: Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có)