Chương 5: Oan Hồn Đòi Mạng

Tác giả: Thôn Quỷ Đích Nữ Hài

Tôi hít sâu một hơi, anh muốn tìm đường chết có thể đừng mang tôi theo được không?

Bất quá ngẫm lại tôi cầm của hắn mười vạn, cơn giận tức khắc bốc hơi gần hết, chỉ phải yên lặng cúi đầu ăn canh.

Anh ta thấy tôi ăn canh, tâm tình tựa hồ trở nên rất tốt, nói với tôi anh ta đi tra manh mối rồi đi mất.

Ra khỏi bệnh viện, hắn nhận một cuộc điện thoại, đối phương cung kính mà nói: “Đường thiếu, ngài muốn tôi tra tin tức hai tên lưu manh kia, hiện tại đã tìm được rồi.”

Đường Minh Lê trầm giọng nói: “Đem địa chỉ của bọn họ gửi cho tôi.”

Trong một khách sạn nhỏ bên đường, hai tên lưu manh đang uống rượu hút thuốc đánh bài, trong phòng tràn ngập một cổ mùi vị nồng đậm.

“Lần này thật là xui xẻo, còn không phải là đi bắt một ả y tá về sao, tự nhiên gặp quỷ, anh Hổ cũng đã chết rồi, chúng ta còn phải trốn trốn tránh tránh ở loại địa phương khỉ ho cò gáy này.” Trong đó một tên lưu manh uống một hớp rượu lớn, oán giận nói.

Một tên lưu manh khác mắng một câu thô tục, nói: “Anh Xuân nói, nháo ra mạng người, cảnh sát điều tra nghiêm ngặt lắm, kêu chúng ta tốt nhất về quê trốn mấy ngày đi.”

“Thiết, anh Xuân cho chúng ta mỗi người chỉ có một vạn, một vạn thì mua được cái gì? Đến sòng bài cũng không đánh được bao nhiêu.”

Bỗng nhiên, cửa bị một chân đá văng ra, hai người còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì, một tên lưu manh đã bị một quyền đánh ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, tên còn lại muốn chạy, bị người tới túm trở về.

“Buông tao ra! Mày biết tao là ai không?” Tên lưu manh kia liều mạng giãy giụa, người tới kia nện lên vai hắn một cú, hắn cảm thấy như vừa bị một cái búa tạ hung hăng mà đánh vào người, thình thịch quỳ rạp xuống đất.

Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy, là tên đẹp trai đã cứu hắn ở tòa chung cư bỏ hoang kia, tức khắc sợ tới mức cả người phát run, lại còn ngoài mạnh trong yếu mà hô: “Mày biết đại ca của tao là ai không? Đại ca của tao là anh Xuâ……không.. là Lý đại ca !”

Hắn cảm thấy tên tuổi của anh Xuân cũng không quá nổi tiếng, lời đến bên miệng liền sửa thành Lý đại ca.

“Lý đại ca?” Đường Minh Lê cười lạnh nói, “Lý Thất? Hắn thì tính là cái thứ gì? Dù cho có là Trần Nhị nhìn thấy tao, cũng phải cung cung kính kính kêu tao một tiếng Đường thiếu.”

Tên côn đồ run rẩy càng lợi hại hơn, Trần Nhị trong lời của Đường Minh Lê, bọn họ đều gọi là ông chủ Trần, ở Sơn Thành Thị quyền thế ngập trời, Lý đại ca cũng chỉ như một con chó quỳ dưới chân hắn mà thôi.

Đến nhân vật như vậy, còn phải ở trước mặt cái tên tiểu bạch kiểm này cung cung kính kính?

Tên côn đồ hoang mang.

Đường Minh Lê lạnh lùng nói: “Đem sự tình mấy ngày hôm trước bọn mày vì sao đi đến cái chung cư đó nói cho rõ ràng, nếu để tao phát hiện bỏ sót một chi tiết nào, hôm nay mày cũng đừng nghĩ dễ dàng rời khởi đây.”

Tên côn đồ sớm bị dọa sợ tới mức hồn bay lên trời, đem chân tướng sự tình nói ra.

Đại ca của bọn họ là anh Xuân chuyên môn giúp những kẻ có tiền tìm mấy thứ ‘đồ chơi’, có thể dụ dỗ được thì dụ dỗ, không dụ dỗ được thì liền cưỡng bức, thậm chí trực tiếp bắt cóc, mấy cô gái bị bọn họ hủy đi trong trắng đếm không hết.

Lần này anh Xuân giao cho bọn họ tìm một nữ y tá, bọn họ đang lo không biết đi đâu mà tìm, bỗng nhiên ở trên xe buýt thấy được một cô gái mặc đồ y tá, cô gái kia lớn lên xinh đẹp, bọn họ nhìn mấy lần lập tức đã bị hấp dẫn, lặng lẽ đi theo cô ta tới một tòa chung cư nọ.

Anh Hổ bị cô gái kia hấp dẫn nóng cả người, nhất thời nảy lòng tham, tính tại chỗ làm nữ y tá kia, rồi chụp lại một vài tấm ảnh khiếm nhã, bức nữ y tá đó đi vào khuôn khổ.



Nhưng không ai nghĩ tới, nữ y tá, thế mà là một con quỷ.

Sau khi Đường Minh Lê rời đi, tên lưu manh kia xoa xoa mồ hồi trên trán, móc ra một điếu thuốc, tay run run mãi cũng không châm được lửa.

Vai của hắn giờ vừa đau vừa tê đến không còn cảm giác, Đường Minh Lê trông yếu đuối thư sinh, không ngờ lại có sức lực lớn như vậy, chẳng lẽ người này là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đó sao?

Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, cũng mặc kệ đồng bọn còn nằm đó, thu thập chút đồ vật chuẩn bị chạy trốn, ai ngờ vừa ra khỏi cửa, xe cảnh sát ầm ĩ chạy đến, chặn đứt đường lui của hắn.

Hai chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi.

Tôi nằm trên giường bệnh lật xem lịch sử đánh thưởng, phát hiện có cái tài khoản tên “Chính Dương Chân Quân” đánh thưởng cho tôi một cái vương miện đội đầu!

Vương miện chính là một ngàn tệ, đến quỳ với trình độ thổ hào này rồi.

Vị tên Chính Dương Chân Quân này còn gửi yêu cầu thêm bạn tốt cho tôi, đại kim chủ đương nhiên là không thể nào không thêm rồi, tôi lập tức đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt của hắn, còn nhắn lại cho hắn, cảm ơn hắn vì đã đánh thưởng, bất quá hắn vẫn luôn không có hồi âm lại.

Đợi đến khi vết thương hồi phục đến không sai biệt lắm, tôi mới trở về nhà, lại nghỉ ngơi hai ngày, nghe mẹ của Trương Đại ở cách vách nói, mấy cái tên ác bá đó ở trong thành trong thôn khinh nam bá nữ, cả ngày toàn làm chuyện xấu cuối cùng thì đám lưu manh đó cũng bị bắt hết rồi, còn bắt được người cầm đầu của bọn họ, tên là cái gì Xuân gì đó, nghe nói chắc sẽ bị xử lý rất nghiêm trọng.

Người dân xung quanh đặc biệt cao hứng, có người còn đốt pháo ăn mừng.

Tôi lại ở nhà dưỡng thương thêm mấy ngày, biên tập của Hắc Nham TV có đánh mấy cuộc điện thoại cho tôi, hỏi tôi khi nào lại mở phát sóng trực tiếp.

Tôi cùng Đường Minh Lê bàn bạc ổn thỏa, buổi tối anh ta sẽ tới đón tôi, tôi dùng máu chó mực xối lên cây đao, sau đó ngồi trên ban công mài đao, mài tới mức hàng xóm chung quanh đều nhịn không được vươn đầu ra nhìn, tôi nghe thấy đôi vợ chồng son trên lầu thấp giọng thì thầm: “Cái đồ sửu bát quái kia có phải bị điên luôn rồi không?”

Không biết tại sao, dạo gần đây hình như thính lực cùng nhãn lực của tôi đều tốt lên rất nhiều.

Ánh đèn rực rỡ dần dần được thắp lên, Đường Minh Lê lái Land Rover việt dã của anh ta tới, tôi ngồi trên xe, anh ta lại đưa cho tôi một phần tư liệu, nói: “Đây chính là tư liệu của tất cả những người mà năm đó viện trưởng đã tiếp nhận, cô xem thử xem có thấy thông tin của ông lão lần trước không.”

Tôi gật gật đầu, cẩn thận lật xem từng trang một.

Đường Minh Lê trộm liếc mắt nhìn tôi một cái, đột nhiên hỏi: “Cô dùng loại nước hoa gì thế?”

Tôi có chút không thể hiểu được: “Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa.”

Bởi vì trước nay đều không mua nổi.

Đường Minh Lê chần chờ một chút, nói: “Trên người của cô có mùi rất thơm.”

Tôi không hiểu ra sao, nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nhưng cũng không phát hiện ra có mùi gì, kéo kéo khóe miệng, nói: “Có thể là do mùi sữa tắm.”

Ba tệ một khối lớn, trước giờ tôi cũng chỉ dùng loại này. (cho bạn nào không hiểu thì ý là dùng xà bông cục để tắm ý)

Đường Minh Lê không nói gì, tôi cũng không để tâm, chợt tôi nhìn thấy một tấm ảnh chụp, chỉ vào nói: “Chính là người này.”

Ông lão nhỏ gầy trên ảnh tên An Thị Binh, ở tuổi trung niên cũng coi là có chút tiền, cả ngày ăn chơi đàng điếm, vợ trước chịu không nổi ông ta, mang theo con nhỏ cùng ông ta ly hôn. Sau đó ông ta lại tìm một cô vợ trẻ đẹp khác nhỏ hơn ông ta hai mươi tuổi, sinh cho ông ta đứa con trai, ông ta sống đến tương đương đắc ý.



Nhưng vào lúc ông ta hơn 60 tuổi, bị trúng gió liệt cả người, cô vợ trẻ đẹp cuốn hết tiền của ông ta chạy mất tăm, lúc gần đi còn nói cho ông ta biết, đứa con trai đó cũng không phải là con ruột của ông ta.

Ông ta lúc này mới nhớ tới vợ cũ cùng con gái, người vợ cũ căn bản không muốn để ý tới ông ta, ông ta lại đem con gái cáo lên toà, muốn con gái phải phụng dưỡng ông ta, con gái liền mang ông ta đưa đến viện dưỡng lão này.

Không qua bao lâu, bệnh tình của ông ta trở nặng, qua đời.

Thời điểm ông ta chết được bảy ngày sau đó, viện dưỡng lão liền xảy ra tràng thảm kịch kia.

Khoan đã, bảy ngày?

Chẳng lẽ, ngày đó là bảy ngày đầu của ông ta?

Oan hồn đòi mạng?

“Tới rồi.” Đường Minh Lê từ chỗ ngồi phía sau lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, cầm ở trong tay ước lượng, nói: “Cái này nghe nói là của một đại sư Hoa Hạ —— đích thân Chính Dương Chân Nhân điêu khắc ra, hẳn là so với nhánh cây gỗ đào hữu dụng hơn nhiều.”

Tôi cười cười, mở phòng phát sóng trực tiếp lên, lần này Hắc Nham TV lập tức đề cử tôi lên trang nhất, còn chưa đến một phút, nhân số liền vượt qua 6000.

Tôi nói: “Các bằng hữu, chúng ta lại lần nữa đi tới tòa viện dưỡng lão này —— đường số 144 Phẩm Hổ. Hôm nay chúng ta có thể gặp lại con quỷ lần trước không? Xin hãy chờ xem.”

【 Chủ kênh, tụi tui muốn xiên chết cô, sao bây giờ cô mới mở livestream hả. 】

【 Boss, từ khi xem chị phát sóng trực tiếp, em không thể xem nổi bất kỳ bộ phim kinh dị nào nữa cả. 】

【 Tuôi đối với chủ kênh là siêu cấp kính ngưỡng, là tình như nước sông chảy dài không hết……lược bỏ một nghìn từ. 】

Tôi chỉ mới nói có mấy câu, liền thu được vài khối ngọc bội, thật không nghĩ tới, tôi mà cũng có ngày bạo hồng thế này.

Tôi để điện thoại di động treo ở trên cổ, xoay camera hơi nhích về phía Đường Minh Lê, Đường Minh Lê khiêng kiếm gỗ đào dài ba thước trên vai, trông soái khí dũng cảm mười phần, lúc này phòng phát sóng trực tiếp đã bị một nhóm nữ hoa si spam không ngừng.

Tôi ở trong lòng yên lặng nghĩ, đừng chỉ lo spam, nhất định phải đánh thưởng cho tôi nhiều chút nha.

Hai người cùng mở cửa chính ra bước vào, cánh cửa được làm bằng kim loại khi mở ra, một lành gió lạnh nghênh diện thổi đến, làm tôi đánh cái rùng mình.

Lần này Đường Minh Lê xung phong đi trước, có anh ta chắn ở phía trước, cảm giác như thể đang bảo vệ tôi.

Chúng tôi ở lầu một nhìn một vòng, cũng không thấy gì bất thường, liền đi lên lầu 3, lầu 3 chỉ có bốn phòng nhưng rộng rãi hơn, một trong những phòng này cũng chính là gian phòng mà An Thị Binh ở.

Vừa vào cửa, một cổ mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

“Cái gì mà hôi dữ vậy.” Đường Minh Lê bịt kín miệng mũi lại, trong phòng vẫn còn lưu lại một vài đồ gia dụng đã cũ, nhưng đều đã bị hư hỏng nát đến mức không nhìn được bộ dáng ban đầu.

Anh ta nhìn quanh bốn phía, đi lên trước kéo cửa tủ quần áo ra, cửa tủ bang một tiếng rơi xuống, lại một cổ mùi hôi thối nồng nặc nữa ập đến, tôi mang khẩu trang mà còn thiếu chút nữa không nhịn được sắp nôn ra tới nơi.

Tôi chịu đựng mùi vị tanh tưởi tiến lên, phát hiện trong ngăn tủ có rất nhiều xác chết của động vật, toàn bộ đều là rắn chuột kiến linh tinh các loại, một số đã chết từ lâu, phân hủy chỉ còn lại một mảnh da, một số thì vừa mới chết, xác vẫn còn rất mới.