Trương Phong Vũ hoàn toàn tuyệt vọng, manh mối mà bộ phim cung cấp đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì cả, vừa rồi hắn cũng đã thử coi mọi thứ trước mắt như không tồn tại, thế nhưng mọi chuyện xảy đều là sự thật, quỷ càng ngày càng gần bọn họ, hắn thật sự không nghĩ ra được ai mới chính là bản thể của quỷ.
Mà lúc này, vào giây phút quỷ sắp tới gần, Triệu Tinh Lan mở mắt, thản nhiên nói với Trương Phong Vũ: “Hình như tao biết ai là quỷ rồi!”
“Thật sao? Mày đã biết người nào là quỷ rồi à?” Trương Phong Vũ nghe Triệu Tinh Lan nói thì vui mừng không thôi, nếu như Triệu Tinh Lan thật sự tìm ra được quỷ, vậy bọn họ có thể sống sót mà rời khỏi đây rồi. Thế nhưng sự hưng phấn trong mắt hắn nhanh chóng bị nỗi nghi ngờ chiếm lấy.
Triệu Tinh Lan gật đầu nhìn thoáng qua Trương Phong Vũ và Vương Lực nói: “Tao cho rằng quỷ trốn ở trong chúng ta!”
Sau khi nghe được lời của Triệu Tinh Lan, sắc mặt Vương Lực có hơi khó coi, nhưng lúc này Triệu Tinh Lan đã chuyển ánh nhìn lên người Trương Phong Vũ cho nên hắn không chú ý tới vẻ khác thường của Vương Lực.
Trương Phong Vũ còn tưởng rằng Triệu Tinh Lan muốn nói gì, không ngờ hắn lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì lời của Triệu Tinh Lan cũng không phải là không có lý, dù sao ở thế giới này ngay cả quỷ cũng có, vậy thì còn chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ? Sau khi nghĩ thông, Trương Phong Vũ vội vàng nói:
“Nếu như thật sự biết, nhanh nói vì sao mày lại phát hiện ra, quỷ đã sắp tới đây rồi, chúng ta không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng xác định xem mày nói có đúng hay không!”
Triệu Tinh Lan quay đầu nhìn, lập tức bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, thấy quỷ cách vị trí của Hồng Ba chỉ còn ba ghế nữa, hắn vội vàng giải thích:
“Tình tiết bộ phim mà mày nói chẳng có chút manh mối nào liên quan tới việc tìm quỷ cả, câu nói về chủ nghĩa duy tâm kia cũng chỉ là do bọn họ nhất thời nghĩ đến khi muốn chạy trốn khỏi chỗ ngồi mà thôi, vốn dĩ đâu phải biện pháp tìm ra quỷ. Nhìn Hồng Ba mà xem, bản thân cậu ta cũng vì quá sợ hãi mà bỏ trốn cho nên mới chết, nhưng trong quá trình đó chúng ta không hề nhìn thấy quỷ ra tay gϊếŧ chết cậu ta! Trái lại, Hồng Ba tự ra tay gϊếŧ mình, đây cũng có thể gọi là tự sát, mà ở đây nhắc nhở là không thể tự sát, nhưng cậu ta làm như vậy không phải là đã phá vỡ quy tắc này sao, hơn nữa Hồng Ba đang ngồi ở đó, chúng ta có thể chắc chắn rằng cậu ta đã chết à?
Quan trọng là bộ phim mà cả rạp xem chính là Final Destination 4 chứ không phải là Lệnh Truy Nã Khủng Bố, còn chúng ta thì vẫn luôn cho rằng bọn họ xem cùng một bộ phim với mình, nói theo cách khác, bộ phim kia vốn không hề nhắc đến Lệnh Truy Nã Khủng Bố.”
Đột nhiên Trương Phong Vũ cảm thấy lời Triệu Tinh Lan nói rất có lý, hắn bỗng hiểu ra ý tứ của Triệu Tinh Lan:
“Ý của mày là kể từ lúc bắt đầu chúng ta đã gặp phải ảo giác, mà chúng ta lại xem đó là sự thật!”
Triệu Tinh Lan gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là ý của tao. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã rơi vào ảo giác rồi.”
“Không đúng! Chuyện này không chỉ đơn giản là ảo giác, tao cũng đã từng coi những thứ này không có thật, thế nhưng mọi chuyện vẫn liên tục xảy ra, theo như mày nói, Hồng Ba chết là bởi vì rơi vào ảo giác rồi tự mình gϊếŧ mình, giả thiết này nghe qua thì hợp lý, nhưng mày cho rằng sức lực một người có thể lớn tới mức tự bẻ gãy hai chân của mình, tự cho tay vào óc của mình nhưng vẫn còn sống sao, đây là chuyện không thể nào!”
Triệu Tinh Lan lắc đầu giải thích: “Phong Vũ, mày hiểu sai ý tao rồi, vừa rồi tao cũng có nói qua, Hồng Ba tự sát chết, hơn nữa chuyện này xảy ra ở trước mắt chúng ta. Thế nhưng gợi ý lại nói rằng không thể tự sát, chúng ta cũng cho là không thể tự mình gϊếŧ mình, dù sao chẳng ai có gan thử cả, nhưng Hồng Ba lại làm được, chuyện này mày không thể phủ nhận chứ!”
Lần này Trương Phong Vũ gật đầu, quả đúng như lời Triệu Tinh Lan nói, nếu đây là trò chơi với quỷ, quy tắc nói rằng không thể tự sát, vậy mà Hồng Ba lại tự sát ngay trước mặt bọn họ, chuyện này thực sự có chút kỳ lạ. Trương Phong Vũ đột nhiên nhận ra điều gì, hắn khó tin nhìn Triệu Tinh Lan nói:
“Ý của mày là, chẳng lẽ Hồng Ba…”