Văn án
Dưới gốc cây đào thụ ta đã gặp chàng
Chàng đẹp tựa thanh liên,như một trích tiên thuần khiết.
Bạch y phiêu dật,ôn nhuận như ngọc.
Đây có phải là do nguyệt lão se duyên?
Ta một thân huyết y,hai tay đầy máu.
Chỉ một cái liếc nhìn của chàng,đã khiến tâm một nữ ma đầu như ta loạn nhịp.
Chàng không yêu ta,ta lại đem lòng yêu chàng...
Khúc tình oan nghiệt này,sẽ tới bao giờ mới kết thúc đây?
" chàng có phải rất hận ta?"
" phải"
" chàng từ trước đến giờ...có từng động tâm với ta không?"
" có"
" nếu có kiếp sau,chàng có nguyện ý yêu ta không?"
" hảo"
" vậy chàng thử nói xem,chuyện tình giữa chúng ta là gì?"
" nghiệt duyên"
phải,chính là nghiệt duyên.
Chuyện tình của ta và nàng,đây có phải là duyên do nguyệt lão se nhầm?
Một khúc cầm ca...vứt hết nợ tình.
Nếu có kiếp sau,ta sẽ nguyện cùng nàng làm một đôi hoàng yến.
Mãi mãi...vĩnh viễn... trọn kiếp chẳng phân ly....